Bạch Vân Hi buông điện thoại, sắc mặt âm u.
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Vân Hi: "Vân Hi, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thật khó coi!"
"Có người muốn ám toán ngoại gia gia, bất quá, không thực hiện được, hiện tại hắn là đang ở biệt thự ngoại thành." Bạch Vân Hi lạnh lùng nói.
"Ám toán ngoại gia gia? Chẳng lẽ là nữ nhân trước đó?" Diệp Phàm nghiêng đầu tự hỏi, khẽ cau mày lại: "Nữ nhân này thật không có phẩm hạnh! Cư nhiên xuống tay với lão nhân bình thường."
Bạch Vân Hi thầm nghĩ may mắn, nếu không phải chỗ ngoại gia gia có không ít ngọc bội phòng hộ, vậy chuyện gì sẽ phát sinh đúng là khó mà nói.
"Nữ nhân kia cũng không chiếm được chỗ tốt gì, hiện tại hẳn là tạm thời tê liệt."
Diệp Phàm vuốt cằm: "Ta đi xử lý nàng."
"Đi đi, cẩn thận một chút." Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói.
Bạch Vân Hi không thích Diệp Phàm gϊếŧ người, nhưng nếu đối phương đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ tới tận cửa, Bạch Vân Hi cũng sẽ không ngăn cản.
______________________
Tiếu Trì buông điện thoại xuống, trong lòng hiện lên vài phần buồn bực.
"Lão nhân, Vân Hi nói thế nào?"
"Vân Hi nói hắn sẽ xử lý."
Mộ Uyển gật đầu: "Vậy là được rồi, ta nói mấy công tác phiên dịch cổ văn sau này ngươi đừng nhận loạn nữa, lần trước nhận một cái, kết quả kéo tới một đám ninja Oa Quốc, nhiều lần tao ngộ ám sát, lần này thì sao, ngươi giúp tiểu cô nương nhà người ta phiên dịch, nàng lại ra tay ám toán ngươi."
Tiếu Trì xấu hổ cười cười: "Ta không phải là không nghĩ tới sao? Hơn nữa ta có ngọc bội a! Thứ này nhất định phải giữ tốt, đó chính là đồ bảo mệnh."
Mộ Uyển gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."
"Sớm biết vậy ta nên đòi Bạch lão đầu nhiều hơn một ít."
Trong sính lễ Diệp Phàm đưa có hai ngàn khối ngọc bội, Bạch Vân Hi có pháp khí Diệp Phàm đặc chế riêng, đương nhiên không cần mấy ngọc bội này.
Bạch Vân Hi không cần, Bạch Sĩ Nguyên liền tụ tập mấy người Tiếu Trì lại phân chia ngọc bội.
Tiếu Trì cầm một trăm khối ngọc bội, vốn cho rằng đủ dùng rồi, nhưng trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đều tỏ vẻ muốn dùng tiền mua lại, Tiếu Trì tức khắc có loại cảm giác một trăm là quá ít.
_____________________________
Thạch Duyệt sống trong lo sợ bất an, cuối cùng cũng chờ được sư phụ Lý Khinh Tuyết.
Lý Khinh Tuyết nhìn thương thế của Hồ Tương Ngọc, hỏi cũng không hỏi liền cho Thạch Duyệt một cái tát, "Ta nói ngươi bảo vệ tốt sư muội, ngươi chính là bảo hộ như vậy?"
Thạch Duyệt bụm mặt, không dám lên tiếng, tuy rằng ẩn ẩn đoán được kết cục này, trong lòng Thạch Duyệt vẫn dâng lên vài phần bất bình.
"Sư phụ, sư phụ, ta không vận dụng được nguyên khí......" Hồ Tương Ngọc nhìn thấy Lý Khinh Tuyết, làm nũng lên tiếng.
"Để sư phụ nhìn xem." Lý Khinh Tuyết kiểm tra thương thế của Hồ Tương Ngọc một chút, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Sao ngươi lại thương nặng như vậy?"
Lý Khinh Tuyết quay đầu nhìn Thạch Duyệt: "Ngươi bảo hộ sư muội như thế nào, nàng không hiểu chuyện, ngươi cũng không biết trông chừng nàng một chút sao?"
Thạch Duyệt thấy Lý Khinh Tuyết tức giận, lập tức quỳ xuống, "Sư phụ bớt giận, đều là ta sai."
"Phế vật!" Lý Khinh Tuyết một chân đá vào trên người Thạch Duyệt, bức Thạch Duyệt hộc ra một búng máu.
Hồ Tương Ngọc thấy Thạch Duyệt xui xẻo, rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, nụ cười này vừa vặn ánh vào trong mắt Thạch Duyệt.
Lý Khinh Tuyết không tiếp tục để ý tới Thạch Duyệt, đi tới mép giường ân cần hỏi han Hồ Tương Ngọc, Thạch Duyệt nhìn một màn này, trong lòng dâng lên vài phần lạnh lẽo.
Lý Khinh Tuyết truyền cho Hồ Tương Ngọc chút nguyên khí, dỗ Hồ Tương Ngọc đi ngủ.
"Ta ra ngoài một chuyến, ngươi trông chừng sư muội ngươi, nếu xảy ra chuyện gì, cẩn thận da của ngươi."
Thạch Duyệt vội nói: "Ta biết."
_________________________