Giá khởi điểm ba trăm triệu rất nhanh liền lên tới 2 tỷ.
"Ba tỷ!" Bạch Vân Hi nhìn thần sắc Diệp Phàm, cũng gia nhập cạnh giới.
"Ba tỷ ba trăm triệu!"
"Bốn tỷ!" Thấy giá đưa ra bị áp chế, Bạch Vân Hi không chút hoang mang tiếp tục đưa giá.
Diệp Phàm nghe Bạch Vân Hi báo giá, nhịn không được mà run rẩy một chút, thầm nghĩ: Trước đây hắn sống lâu như vậy cũng chỉ kiếm được hơn 1 tỷ, sau đó vì cưới Bạch Vân Hi quá cửa, đành phải mặt dày lấy một đống đồ trao đổi với Bạch lão, hiện giờ nghe Bạch Vân Hi thuận miệng báo ra 4 tỷ, tâm can Diệp Phàm run rẩy lên.
"Bốn tỷ hai trăm triệu!"
Nghe thấy người báo giá, Diệp Phàm không vui nhíu mày, lão bà của hắn đã báo giá cao như vậy, cư nhiên còn có người muốn đoạt.
Bạch Vân Hi cuối cùng lấy giá bốn tỷ năm trăm vạn mua đan đỉnh về.
Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Bạch Vân Hi, "Vân Hi, chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?"
Bạch Vân Hi gật đầu: "Có, yên tâm đi, ta có tiền mặt gửi ngân hàng."
Diệp Phàm chớp chớp mắt, "À" một tiếng.
Diệp Phàm cúi đầu thầm nghĩ: Tức phụ phá sản như vậy, hắn phải muốn nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn nữa!
_________________________
Món đấu giá thứ hay là một tòa tượng phật, tòa tượng phật này khiến cho mấy tu giả Phật giáo, Đạo giáo cạnh tranh mạnh mẽ.
"Diệp thiếu, ngươi thấy tòa tượng phật này thế nào?" Mộ Liên Bình không có hứng thú gì với tượng phật, chỉ ngồi nghe những người khác tranh đoạt.
"Cũng tạm được đi, hình như bên trong có ba viên xá lợi tử, là pháp khí không tồi." Diệp Phàm không có hứng thù gì với loại đồ vật lấy di cốt cao tăng làm thành này, ngữ khí tùy tiện lười biếng.
"Thứ này dùng để trấn trạch, phá sát, hẳn là đều là không tồi." Từ Nguyên Thanh nhận xét.
Tượng phật cuối cùng bị một cao tăng dùng giá tám trăm triệu mua về.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói thầm: "Hiện tại hòa thượng cũng lắm tiền như vậy."
Diệp Phàm rất nhanh liền biết vì sao hòa thượng lại lắm tiền, món đấu giá thứ ba chính là Đại Hoàn Đan do Từ hòa thượng cung cấp, ba viên đan dược khởi giá năm trăm triệu.
"Cư nhiên bán được nhiều tiền như vậy, rõ ràng chỉ là đan dược bình thường." Diệp Phàm cảm thán.
"Diệp thiếu, đan dược này không giống đan dược của ngươi." Mộ Liên Bình nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng là không giống." Chỉ là tên tương đồng, linh thảo luyện chế lại hoàn toàn bất đồng, "Của ta tốt hơn nhiều."
"Đan dược của Diệp thiếu quả thật tốt hơn một chút, bất quá, danh khí đan dược của người ta lại lớn hơn." Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm đã truyền thừa mấy ngàn năm, đan dược của Diệp Phàm tuy tốt nhưng chưa được đón nhận.
Diệp Phàm trợn trắng mắt: "Hừ, một đám người ngu ngốc."
Hội đấu giá lục tục xuất hiện không ít dị bảo, có bảo kiếm ngàn năm, vẫn thiết, còn có linh thạch, bảo ngọc, các loại trân bảo được đưa lên sân khấu, khiến người ta đếm không xuể.
Món đấu giá cuối cùng chính là bức họa của Họa Tiên Các lúc trước Diệp Phàm từng mua về một bản, nhưng đây là bức họa chân chính do vị họa sư kia thân thủ vẽ ra.
"Pháp khí hình họa này đúng là quá đẹp!" Mộ Liên Bình tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
Diệp Phàm gật đầu: "Bên trên họa cảnh sắc hồn nhiên thiên thành, ẩn ẩn có vài phần đạo vận." Cách bức họa Diệp Phàm mua mấy con phố.
Bức họa này vừa đưa ra, mọi người tức khắc liền điên cuồng trả giá, một đường nhảy tới hơn ba tỷ.
"Đám người ngu ngốc, tiêu nhiều tiền như vậy mua một bức phá họa, cho dù mua được cũng chưa chắc đã tìm thấy tiên sơn."
"Cơ duyên khó được a! Đây chính là tiên sơn trong truyền thuyết!" Mộ Liên Bình nhịn không được lên tiếng.
Diệp Phàm bĩu môi: "Vậy thì thế nào, chẳng qua là tiên sơn mà thôi."
Diệp Phàm cảm thấy người ở thế giới này quá thích khoa trương, tùy tiện tìm một tiệm ăn trên đường cùng dám xưng thiên hạ đệ nhất, tùy tiện tìm một Trạng Nguyên thi đại học cũng dám xưng thiên tài có một không hai, tùy tiện tìm một nữ nhân cũng dám xưng tuyệt sắc mỹ miều, tiên sơn như vậy, nói không chừng chỉ là núi hoang, bên trên ngẫu nhiên có vài cọng linh thảo hữu dụng gì đó.
Mộ Liên Bình lắc đầu, thầm nghĩ: Diệp Phàm không giống các tu giả cổ võ khác chút nào, tiên sơn là nơi vô số tu giả cổ võ nguyện ý hết thảy theo đuổi, dù sao, hiện tại các bí cảnh trong nước đã bị khai phá hầu hết, tài nguyên tu luyện càng ngày càng ít, chỉ cần tìm được tiên sơn liền có khả năng một bước lên trời.
___________________________
Hội đấu giá chấm dứt không bao lâu, đại hội giao lưu cổ võ cũng kết thúc.
Diệp Phàm đưa đan đỉnh về biệt thự, "Trong nhà giấu một bảo bối như vậy, ta phải làm nhiều phòng hộ hơn một ít."
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Lúc trước ngươi không để ý đan đỉnh này, tại sao sau đó lại coi trọng?"
"Ban đầu ta cho rằng trong đan đỉnh này chỉ có một ít dược lực quá thời hạn, bình thường nếu đan đỉnh chứa nhiều dược lực quá thời sẽ có độc, nhưng nhìn thấy đan đỉnh này ta mới phát hiện không phải, đan đỉnh này hấp thu dược lực, vừa vặn hình thành một loại cân bằng vi diệu, giúp cho đan đỉnh này trở thành dược đỉnh, đúng là có chút huyền diệu, luyện đan có thể làm ít công to."
Diệp Phàm thầm nghĩ: Nếu là dùng đan đỉnh này luyện chế Trúc Cơ Đan, có khi lại thu được hiệu quả ngoài ý muốn.
"Vậy sao." Bạch Vân Hi lý giải gật đầu.
Trong nhà có thêm một bảo bối, Diệp Phàm luôn cảm thấy sẽ gặp trộm.
Diệp Phàm đặt đan đỉnh trong tầng hầm, sau đó lại bố trí thêm mấy bẫy rập, lăn lộn một hồi lâu mới dừng tay.
________________________