Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 248

Giang gia.

"Gia gia, ngươi tìm ta?" Giang Thục Nhã đi vào phòng hỏi.

Giang Thừa Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, Từ Nguyên Thanh đến Bạch gia, cháu ngoại của hắn đã xảy ra chuyện, cần lượng lớn dược thảo cứu mạng."

Giang Thục Nhã có chút ngạc nhiên hỏi: "Vị Từ đạo trưởng kia?" Thanh danh Từ Nguyên Thanh rất vang dội, khi Giang Thục Nhã còn nhỏ đã từng nghe qua.

Giang Thừa Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, thủ đoạn của vị Từ đạo trưởng kia rất bất phàm, năm đó Bạch lão gia tử chính là được hắn tương trợ mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, phát triển Bạch gia đến tình trạng bây giờ, hiện tại hắn có việc cầu người, nếu chúng ta có thể giúp đỡ, không chừng có thể làm vị Từ đạo trưởng kia thiếu một phần nhân tình."

"Cần dược thảo sao? Trên vấn đề y dược này, Giang gia chúng ta đã vượt xa Bạch gia, có lẽ lần này sẽ có cơ hội."

Giang Thừa Nghĩa gật đầu: "Lần này số lượng dược thảo Từ đạo trưởng yêu cầu có chút nhiều, có mấy vị dược ngay cả Bạch gia cũng không lấy ra được, Bạch Sĩ Nguyên triệu tập không ít người nghĩ cách, chúng ta cũng nên lo sớm một chút đi, đừng để chậm trễ."

______________________

Thời điểm Bạch Vân Hi trở về, trong Bạch gia đã tụ tập không ít đại nhân vật.

Bạch Vân Cẩn nhìn thấy Bạch Vân Hi mang theo Diệp Phàm về, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

"Vân Hi, sao ngươi lại mang hắn về?" Bạch Vân Cẩn lo lắng hỏi.

Bạch Vân Hi nhíu mày: "Diệp Phàm nói hắn muốn gặp cao nhân."

Bạch Vân Cẩn: "......"

"Sao lại có nhiều người vậy?" Bạch Vân Hi hỏi.

Bạch Vân Cẩn đè thấp thanh âm giải thích: "Đều là tới hỗ trợ, cháu ngoại của Từ đạo trưởng xảy ra chuyện, cần không ít dược thảo quý trọng chế tác giải dược, gia gia tìm mấy lão bằng hữu hỗ trợ, kết quả, tin tức lộ ra, nhiều người nghe được tin đều tới."

Y thuật của Từ Nguyên Thanh nổi tiếng trong vòng đại nhân vật ở kinh đô đã lâu, rất nhiều người từng được Từ Nguyên Thanh cứu trị, lần này Từ Nguyên Thanh cần giúp đỡ, bọn họ đều tới báo ân, còn có mấy người khác là muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Từ Nguyên Thanh.

"Hình như gia gia ngươi rất coi trọng mặt mũi Từ đạo trưởng kia a!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Cẩn gật đầu: "Đó là đương nhiên, Từ đạo trưởng đã cứu mạng gia gia ta, Bạch gia chúng ta có ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có Từ đạo trưởng."

"Gia gia ngươi thật kỳ quái, cầm chổi đánh đuổi cao nhân như ta ra khỏi cửa, lại chạy đi tôn kính một tên gà mờ, quả nhiên là lão hồ đồ." Diệp Phàm lắc đầu than thở.

Bạch Vân Hi không vui nhìn Diệp Phàm: "Lúc tới ngươi đã bảo đảm cái gì?"

Diệp Phàm che miệng lại: "Ta câm miệng."

Bạch Vân Cẩn: "......"

"Vân Hi, sao bây giờ ngươi mới trở về?" Bạch Vân Phỉ đi tới, kéo Bạch Vân Hi đi.

"Sao nhị tỷ không chào hỏi ta, nàng coi ta như không khí a!" Diệp Phàm rầu rĩ oán trách.

Bạch Vân Cẩn miễn cưỡng cười cười: "Đại khái là nàng không nhìn thấy ngươi đi......"

Diệp Phàm: "Sao lại không thấy chứ, ta lớn như vậy......"

Bạch Vân Cẩn: "......"

Diệp Phàm dùng khuỷu tay chọc chọc Bạch Vân Cẩn: "Gia gia ngươi tôn kính vị Từ đạo trưởng này như vậy có phải Từ đạo trưởng nói gì hắn cũng nghe theo không?"

Bạch Vân Cẩn cổ quái nhìn Diệp Phàm: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Diệp Phàm cười cười: "Ta tùy tiện hỏi một chút thôi!"

"Đương nhiên, gia gia ta chắc chắn sẽ suy xét ý kiến của Từ đạo trưởng." Bạch Vân Cẩn đáp.

Diệp Phàm gật đầu: "Như vậy sao!"

Diệp Phàm nhìn về phía Từ Nguyên Thanh: "Vị Từ đạo trưởng này đúng là được hoan nghênh! Nhiều thổ hào ngu ngốc xoay quanh hắn như vậy." Đồng dạng là cao nhân, sao hắn lại không có đãi ngộ như vậy chứ!

_______________________