Bạch Vân Hi: “……” Thánh Dương Đan có thể chống đỡ hàn khí, đồng thời còn có thể gia tăng tu vi, giá trị không nhỏ.
“Đan dược Thánh cấp trung giai rất khó có được.” Bạch Vân Hi cười nói.
Ân Hiên gật đầu: “Đúng là rất khó có được, nhưng đoạn thời gian trước đã có người luyện chế ra, các ngươi biết Diệp Phàm không?”
Diệp Phàm uống một ngụm trà, nhàm chán nói: “Không biết.”
Bạch Vân Hi: “……”
Ân Hiên hận sắt không thành thép nhìn Diệp Phàm: “Ngươi ngay cả Diệp Phàm là ai cũng không biết, thật sự là kiến thức hạn hẹp!”
Diệp Phàm chớp chớp mắt, vô tội hỏi: “Hắn rất nổi danh sao?”
Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm thật là, tính tình gì không biết!
Ân Hiên không vui nói: “Diệp Phàm đương nhiên rất nổi danh, ngươi ngay cả Diệp Phàm là ai cũng không biết, ngươi mới vừa từ trong núi rừng chạy ra sao?”
“Ta vẫn luôn sống ẩn cư, mới ra ngoài được một thời gian, thế Diệp Phàm rốt cuộc là người thế nào?” Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi quay mặt đi, buồn bực uống một ngụm rượu, thầm cảm thấy không thể tiếp tục nghe được nữa.
Ân Hiên mặt mày hớn hở nói: “Muốn biết Diệp Phàm là ai, không thể không đề cập đến trận thi đấu đan sư Thiên cấp mới vừa được tổ chức ở Tinh Châu, nghe nói cuộc thi ấy liên quan đến quyền sở hữu của một kiện chí bảo, bốn vị Thánh Đan Sư nổi danh của Trung Đại Lục lần lượt thả ra những đồ đệ xuất sắc nhất của mình, các cao thủ ẩn cư ở khắp nơi cũng xuất hiện hết, thịnh cảnh có thể nói là trước nay chưa từng có.”
“Khi thi đấu còn chưa bắt đầu, có không ít người đồn đãi nói là quán quân năm nay thuộc về Bách Vũ của Thanh Hư Tông rồi, các chúng đệ tử của Thanh Hư Tông cũng tràn đầy tin tưởng vào Bách Vũ.”
“Không nghĩ tới khi thi đấu chân chính, biểu hiện của Bách Vũ lại có vẻ không nổi bật lắm.”
“Cuộc thi ấy chẳng những có đan sư tuyệt thế Diệp Phàm lực áp quần hùng, còn có cả một Thánh Đan Sư khác là Hàn Mộ Phi kỳ phong nổi lên?”
“Nghe nói khi mới vừa bắt đầu đã rất ngoạn mục, mấy vòng đầu tiên, Diêp đan sư, Hàn đan sư, Bách Vũ đan sư đều là người đầu tiên luyện chế ra thành phẩm, tốc độ của ba người bọn họ vứt những người khác một đoạn lớn.”
“Được một nửa trận đấu, Bách Vũ bị loại trừ, Diệp đan sư cùng Hàn đan sư long tranh hổ đấu, hai người liên tục luyện chế mười lò đan dược Thiên cấp đỉnh, dùng hết số dược thảo mà ban tổ chức chuẩn bị mà cũng vẫn không phân ra được thắng bại.”
“Cuối cùng, có một Thánh Đan Sư đề nghị để hai người luyện chế đan dược Thánh cấp, lấy độ hoàn thành của đan dược làm thước đo thắng bại, kết quả cả hai đều luyện chế ra được.”
“Lần ấy, cuộc thi đan sư Thiên cấp cuối cùng lại diễn biến thành hai Thánh Đan Sư tranh phong, thật sự làm người ta bất ngờ.”
“Hàn Mộ Phi của Thiên Hà Tông rất lợi hại, đáng tiếc gặp phải Diệp Phàm.”
“Lần đầu tiên luyện chế đan dược Thánh cấp, Diệp đan sư cùng Hàn đan sư lần đều luyện chế ra Bổ Nguyên Đan, cuối cùng để giải quyết dứt khoát, Diệp Phàm mới luyện chế ra Thánh Dương Đan.”
“Đáng nói nhất chính là, trước cuộc thi có không ít người đặt cược Bách Vũ thắng, cuối cùng đều thua táng gia bại sản, Diệp Phàm không có thanh danh gì, không có ai mua hắn, cho nên các sòng bạc ở Tinh Châu đều kiếm quá độ.”
Diệp Phàm nguyên bản nghe Ân Hiên khích lệ mình rất là vui vẻ, Ân Hiên đột nhiên nhắc đến sòng bạc, Diệp Phàm liền khá là tiếc nuối thầm nghĩ: Sao hắn lại không nghĩ đến chuyện đi sòng bạc mua chính mình thắng cơ chứ, bỏ lỡ một cơ hội phát tài rồi, thật đáng tiếc.
“Có rất nhiều người mua Bách Vũ thắng sao?” Diệp Phàm hỏi.
Ân Hiên gật đầu: “Nhiều lắm, nghe nói có không ít đệ tử của Thanh Hư Tông vì muốn lấy lòng Bách Vũ lấy hết gia sản đi đánh cược, Bách Vũ vừa thua, bọn họ đều phá sản hết, cũng bởi vì như thế, uy tín của Bách Vũ ở Thanh Hư Tông ngã mạnh.”
Diệp Phàm bĩu môi: “Cái đám người đó thật không có ánh mắt! Đáng đời!”
“Kỳ thật, người của Thanh Hư Tông thua cược không có gì để nói, đáng nói nhất là ở Thiên Hà Tông cũng có không ít tu sĩ mua Bách Vũ thắng, hiện tại đám người đó thua cũng không dám lên tiếng.” Ân Hiên thần bí nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Có ý tứ.”
Bạch Vân Hi nhìn cùng Diệp Phàm cùng Ân Hiên tán chuyện khí thế ngất trời, cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
---------------------------
Nửa đêm.
Diệp Phàm nằm trong khách điếm của tửu quán, chớp chớp mắt nói: “Vân Hi, hiện tại ta nổi danh rồi, đi đâu cũng có fan não tàn của ta, cái tên ngốc gặp hôm nay cũng rất sùng bái ta, ngươi có phát hiện ra không?”
Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm lại mắng fan não tàn là đồ ngốc!
Tuy rằng Ân Hiên có vẻ cũng không thông minh lắm.
Bạch Vân Hi thầm suy đoán, Ân Hiên là thiếu gia của đại gia tộc, vẫn luôn được bảo hộ rất tốt, bây giờ mới được thả ra rèn luyện.
Ngao Tiểu No nện mạnh lên bụng Diệp Phàm, căm giận nói: “Cái đồ không biết xấu hổ, lừa gạt người ta khen ngợi ngươi!”
Diệp Phàm không vui nói: “Ta không có lừa gạt hắn khen ta, người ta khen cam tâm tình nguyện mà.”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi nhìn bản đồ, nói: “Đại khái có thể xác định được vị trí của vùng cấm rồi, nhưng gần đây Vân Hải Băng Lâm có rất nhiều gió lốc băng hàn.”
Vân Hải Băng Lâm thường có gió lốc băng hàn xuất hiện, bị cuốn vào trong đó thập tử nhất sinh.
Diệp Phàm trấn an: “Đừng lo lắng quá, đợi mấy ngày nữa kết thúc chúng ta có thể lên đường.”
Bạch Vân Hi trầm ngâm một chút, nói: “Diệp Phàm, ngươi có biết làm huyết mạch hồi tưởng không?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đương nhiên biết, ngươi muốn làm lại một lần sao?”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe nói nếu như hai người có huyết mạch tương liên ở gần nhau, hiệu quả của huyết mạch hồi tưởng sẽ tốt hơn một chút.”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng huyết mạch hồi tưởng càng nhiều hiệu quả sẽ càng kém.”
“Vậy làm lại một lần ở nơi này đi, ta muốn xem rõ ràng hơn một chút.” Bạch Vân Hi nghiêm túc nói.
“Được.”
----------------