Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1114

Cửa tửu quán bị đẩy ra, hai nam tử mặc áo lông chồn trắng trang điểm quý khí mang theo mấy chục hộ vệ đi vào.

Nam tử cầm đầu tu vi Nguyên Anh, bên cạnh là một tu sĩ Kim Đan đỉnh khá trẻ tuổi, nhìn bộ dáng của cả hai liền biết xuất thân phi phàm.

Cửa vừa mở, một luồng gió lạnh tiến vào.

Diệp Phàm nhìn bọn họ một cái, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.

“Hai vị, có thể ngồi chung không?” Ân Hạo đi tới bên người Bạch Vân Hi và Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi nhìn quanh tửu quán một cái, tùy ý đáp: “Hai vị tùy ý.”

Nguyên bản bên trong tửu quán còn không ít chỗ ngồi, nhưng Ân Hạo cùng Ân Hiên mang theo không ít hộ vệ tới, tửu quán liền chật kín chỗ.

Ân Hạo cùng Ân Hiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.

Ân Hiên nhìn ly của Diệp Phàm, tò mò hỏi: “Đạo hữu uống rượu gì vậy, nhìn khá xinh đẹp.”

Diệp Phàm đỏ hồng mặt, không vui nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Ân Hiên rầu rĩ: “Tùy tiện hỏi chút thôi mà!”

Bạch Vân Hi cười cười: “Hắn không uống rượu, là trà!”

Ân Hiên gật đầu: “Ta đã nói mà, sao ta chưa từng thấy qua loại rượu này.” Ân Hiên nhìn Diệp Phàm, sang sảng cười nói: “Một đại nam nhân như ngươi vào trong tửu quán không gọi rượu lại đi uống trà.”

Diệp Phàm: “……”

Bạch Vân Hi nhàn nhạt giải thích: “Hắn ba ly đổ, cho nên không thể uống rượu.”

Ân Hiên cười cười: “Thì ra là thế, vị đạo hữu này, ngươi cũng kém quá rồi đó, một đại nam nhân lại không thể uống rượu.”

Diệp Phàm: “……” Tiểu tử thối, dám xem thường hắn, thật không biết vì sao Vân Hi lại chịu cho bọn họ ngồi chung.

Ân Hạo mỉm cười gọi một ấm trà giống như Diệp Phàm cho Ân Hiên.

Ân Hiên không vui nói: “Đại ca, ta muốn uống rượu!”

Ân Hạo trừng mắt với Ân Hiên một cái: “Không được, nơi này không an toàn, nếu ngươi uống say, không ai chăm sóc được ngươi.”

Ân Hiên đỏ mặt, không vui nói: “Đại ca, ta không phải tiểu hài tử……”

Ân Hạo lạnh lùng: “Cũng không khác bao nhiêu!”

Ân Hiên bực mình nhìn Ân Hạo, nhưng không tiếp tục cãi cọ nữa.

“Hai vị cũng tới Vân Hải Băng Lâm săn yêu sao?” Ân Hạo hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng thế.”

“Hai vị muốn săn yêu thú gì?” Ân Hiên hỏi.

“Băng Sư Dực Hổ.” Diệp Phàm đáp.

Ân Hiên phụt cười, Diệp Phàm không vui nhìn Ân Hiên: “Ngươi cười cái gì?”

“Lấy cái tu vi này của ngươi cũng dám đi mơ ước Băng Sư Dực Hổ, không sợ bị nó ăn thịt sao?” Ân Hiên nhịn không được nói.

Diệp Phàm áp chế tu vi xuống Kim Đan đỉnh, Ân Hiên hiển nhiên coi Diệp Phàm thành tu sĩ Kim Đan.

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi khi ra ngoài che giấu tu vi thường chỉ hạ xuống cùng một cấp bậc, nhưng lần này không giống, Bạch Vân Hi áp chế xuống Nguyên Anh trung kỳ, Diệp Phàm tương đối tàn nhẫn, ép xuống Kim Đan đỉnh, giả làm vãn bối đi theo Bạch Vân Hi ra ngoài trải đời.

Diệp Phàm thuận miệng có lệ nói: “Ta đương nhiên không dám nghĩ đến thành niên, ta chỉ xem xem có thể bắt được con ấu tể nào không.”

“Băng Sư Dực Hổ thiếu thốn con nối dõi, dực hổ thành niên rất coi trọng ấu tể, giấu chúng nó sâu bên trong động phủ của mình, thường thì ít nhất sẽ có một đầu dực hổ thành niên ngày đêm trông coi, không dễ đắc thủ như vậy.” Ân Hạo uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói.

“Chưa nói đến sự lợi hại của Băng Sư Dực Hổ, chúng nó đều sống ở trong vùng cấm, lấy tu vi của ngươi, đến được nơi đó sao?” Ân Hiên cười hỏi.

Diệp Phàm cau mày, thầm nghĩ: Hắn áp chế tu vi xuống cảnh giới Kim Đan, nhưng Ân Hiên cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan đi, thế mà cũng dám coi thường hắn.

Bạch Vân Hi nghe Ân Hiên nói, thầm nghĩ: Băng Sư Dực Hổ ở trong vùng cấm, nơi phong ấn lão tổ ở gần chỗ ấy, cho nên quả nhiên là lão tổ cũng ở trong vùng cấm sao?

“Nếu như có Thánh Dương Đan là có thể vào sâu trong vùng cấm rồi.” Ân Hiên nói.

Bạch Vân Hi nhìn Ân Hiên, thầm nghĩ: Người này tuy rằng nói nhiều, còn không khách khí lắm, nhưng có vẻ không có ác ý gì, nhìn bộ dáng cùng dàn hộ vệ của bọn họ, rất có khả năng là sau lưng có chỗ dựa lớn.

“Thánh Dương Đan là đan dược Thánh cấp đó!” Bạch Vân Hi nói.

Ân Hiên gật đầu: “Đúng vậy, là đan dược Thánh cấp trung giai, lại nói tiếp, nếu như có đan dược ấy liền không cần phải đi mơ ước Băng Sư Dực Hổ.”