Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 996

Sau khi Diệp Phàm vẽ ra Phi Tiên Phù liền bị mọi người trong đại sảnh vây kín lại.

Diệp Phàm tiêu tốn không ít sức lực mới có thể thoát thân ra.

Bạch Vân Hi thu về một đống ngọc bội đưa tin, trên thế giới này, ngọc bội có cùng một loại tác dụng với danh thϊếp.

“Rất nhiều người muốn tìm ngươi nói chuyện phiếm đây.” Bạch Vân Hi kiểm kê ngọc bội, nói.

“Ta là thiên tài mà, ai cũng muốn tâm sự với ta, dính chút ánh sáng.” Diệp Phàm nằm trên giường, không vui nói: “Hôm nay có rất nhiều người chen tới chỗ ta, còn có người chiếm tiện nghi của ta, Vân Hi, ngươi xem ta bị nhiều ong bướm vây quanh như vậy, ngươi cũng không quản một chút.”

Bạch Vân Hi: “……” Đều là tu sĩ Nguyên Anh lại không có ác ý, hắn quản thế nào!

“Đây là thiệp mời của hội trưởng Hiệp Hội Phù Sư, ngươi muốn đi nói chuyện với hắn không?” Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Muốn.”

Phi Tiên Phù mà Diệp Phàm vẽ ra ngày hôm qua được Nguyên Doãn Đào tỏ vẻ muốn dùng số lớn linh thạch mua lại, nhưng Diệp Phàm không coi trọng “số lớn linh thạch” của Nguyên Doãn Đào, hai bên không bàn bạc xong xuôi.

“Nếu lão đầu nguyện ý mở kho sách của Hiệp Hội Phù Sư cho ta xem một chút thì tốt rồi.” Diệp Phàm cân nhắc nói.

Bạch Vân Hi trầm ngâm một lúc, nói: “Cái này sợ là có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không có cơ hội.”

Diệp Phàm gật đầu: “Ừ, nếu lão đầu không hào phóng, ta liền không nói cho hắn cách vẽ Phi Tiên Phù.”

Bạch Vân Hi: “……”

-----------------------

Diệp Phàm đi xuống tửu lầu, ngoài ý muốn phát hiện ra thân ảnh của Lê Dục cùng Lê Dĩnh.

“Hai tên kia cũng ở đây.” Diệp Phàm ngoài ý muốn nói.

“Không có gì kỳ quái, đây là tửu lầu tốt nhất Phù Thành mà.” Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói. Lấy tính tình bừa bãi của Lê Dục, tự nhiên là cái gì cũng phải dùng tốt nhất.

Diệp Phàm nhìn thấy hai người, Lê Dục cùng Lê Dĩnh tự nhiên cũng nhìn thấy Diệp Phàm, mấy người cách không nhìn nhau, cảm giác sóng ngầm mãnh liệt.

Bạch Vân Hi ẩn ẩn có loại cảm giác oan gia ngõ hẹp.

Diệp Phàm tùy tiện đi tới trước mặt Lê Dục, Lê Dục nhìn Diệp Phàm tới gần, hồ nghi hỏi: “Diệp đan sư có gì chỉ giáo sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ thông suốt rồi, nguyện ý bán Đan Tháp?”

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: “Ta không có hứng thú bán Đan Tháp, lại nói tiếp, cho dù ta muốn bán, ngươi có nhiều linh thạch như vậy sao? Ta không chấp nhận chuyện ghi giấy nợ.”

Lê Dục nghe thấy Diệp Phàm nói không có ý định bán Đan Tháp, biểu tình trên mặt dần trở nên khó coi.

“Nếu không bán Đan Tháp, vậy các hạ có chuyện gì?” Lê Dục không vui hỏi.

Diệp Phàm nhìn Lê Dục: “Ta nghe Tiểu Tháp nói, thu phục được Đan Tháp chính là tông chủ Tiên Đan Môn, các ngươi cũng là người của Tiên Đan Môn đi, làm đệ tử của Tiên Đan Môn, nhìn thấy bản tông chủ còn không mau hành lễ!”

Diệp Phàm lắc tay áo, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Lê Dục cùng Lê Dĩnh.

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Diệp Phàm, mơ hồ cảm thấy bộ dáng này của Diệp Phàm rất thiếu đánh.

Bên trong tửu lầu tụ tập không ít tu sĩ Nguyên Anh.

Mọi người nhìn thấy Diệp Phàm đi về phía Lê Dục, liền giả bộ như không có việc gì, một đám lại dựng thẳng lỗ tai lên nghe động tĩnh. Giờ phút này mọi người nghe thấy hào ngôn của Diệp Phàm, tức khắc không tiếp tục giả bộ đứng đắn nữa, sôi nổi nhìn về phía Diệp Phàm cùng Lê Dục.

Sắc mặt Lê Dục xanh một hồi trắng một hồi.

“Ngươi muốn làm tông chủ Tiên Đan Môn?” Lê Dục trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm thở ngắn than dài, vẻ mặt khó xử nói: “Cũng không phải là ta muốn làm, mà là vị lão tổ đã phi thăng của Tiên Đan Môn kia giao trong trách vào trong tay ta, ta không thể cô phụ sự tín nhiệm của lão nhân gia, đành phải đạo nghĩa không thể chối từ!”

“Ngươi biết tông chủ hiện tại của Tiên Đan Môn là ai không?” Lê Dục hung tợn hỏi.

Diệp Phàm hai tay chống lưng, cao thâm khó dò ngạo nghễ cười: “Mặc kệ là ai, chờ ta tới Trung Đại Lục, hắn liền phải thoái vị nhường hiền.”

Cùng với lời nói của Diệp Phàm, các tu sĩ trong tửu lầu đều lộ ra sắc mặt hưng phấn.

“Nha, ta đúng là không biết Diệp đan sư bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến cho Thánh Đan Sư thoái vị nhường hiền.” Lê Dục nói.