Khí Tử Tu Tiên

Chương 542

Hứa Minh Dương nhìn Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập hoài nghi.

Bạch Vân Hi xoa xoa trán, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Tên ngốc Diệp Phàm này, vừa mở miệng liền sơ hở chống chất.

Diệp Phàm khó chịu nhìn Hứa Minh Dương, "Một đại tông môn như Bích Vân Tông mà ngươi cũng quên được, không phải ngươi hiểu rất rõ về Bích Vân Tông sao?"

Hứa Minh Dương khó hiểu nhìn Diệp Phàm: "Sao Diệp đan sư lại biết ta hiểu rất rõ về Bích Vân Tông?"

Hứa Minh Dương nhíu mày, thầm nghĩ: Nếu hắn nhớ không lầm, rất nhiều tu sĩ ngoại vực đều nói Diệp đan sư đến từ nơi thập phần hoang vắng, không ngờ nơi man hoang như Đông Đại Lục cũng có đan sư thiên tài như này.

"Hắn nghe các tu sĩ ngoại vực nói." Bạch Vân Hi đáp.

Hứa Minh Dương gật đầu, "À" một tiếng.

Hứa Minh Dương cau mày, Thương Huyền đại lục không có truyền tống lệnh vào bí cảnh này, hắn phải đến đại lục khác của Nam Đại Lục, sau đó mới ngoài ý muốn vào đây, lại lịch của hắn các tu sĩ bên trong không thể quá rõ ràng mới đúng.

"Vậy ngươi giới thiệu một chút về Bích Vân Tông đi, tông chủ còn tốt không, trưởng lão Kim Đan trong tông môn còn tốt không, trong tông môn có những nhân tài kiệt xuất nào?" Diệp Phàm hỏi.

Hứa Minh Dương khó hiểu nhìn Diệp Phàm: "Diệp đan sư vì sao lại quan tâm tới Bích Vân Tông như vậy?"

"Hắn ngẫu nhiên tìm được một bản công pháp do Bích Vân Tông truyền lại, coi như là nửa người Bích Vân Tông, cho nên tương đối quan tâm một chút. Hứa đạo hữu, ngươi cùng người Bích Vân Tông giao tình thế nào?" Bạch Vân Hi hỏi.

Hứa Minh Dương nhíu mày: "Cũng tạm được, không biết Diệp đan sư là tìm được công pháp nào của Bích Vân Tông?"

"Bích Không Tâm Pháp." Diệp Phàm đáp.

Hứa Minh Dương sắc mặt đại biến, Bích Không Tâm Pháp là điển tịch tối cao của Bích Vân Tông, nghe nói tổ tiên Bích Vân Tông từng có người tu luyện công pháp này tới cảnh giới Hóa Thần.

Nhưng mà về sau không hiểu vì sao công pháp lại bị người xé bỏ mất một góc, bởi vì một góc thiếu hụt này, các tu sĩ tu luyện Bích Không Tâm Pháp phần lớn đều ở Nguyên Anh kỳ tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Tới nay, công pháp đã bị bỏ lại không được dùng đến, đương nhiên, cũng có một ít tu sĩ vì muốn bổ toàn công pháp, minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành (biết trên núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi, đại khái là biết là nguy hiểm nhưng vẫn khăng khăng lao vào), Diệp Khải Hiền chính là một trong số đó.

"Bích Không Tâm Pháp?" Hứa Minh Dương kinh thanh hỏi lại.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Nếu ngươi gặp được ta......" Bạch Vân Hi trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm nhanh chóng sửa miệng: "Nếu ngươi gặp được cao tầng Bích Vân Tông, nói cho bọn họ, nội tức vận hành mười hai vòng, đả thông Thông Huyền Kinh Mạch."

"Mười hai vòng? Không phải chín vòng sao? Chín là số trời a!"

Diệp Phàm gật đầu: "Không phải, là mười hai vòng, chín vòng không đủ, ngươi nhất định phải nhớ rõ đó! Nếu ngươi nói, có lẽ Bích Vân Tông sẽ tặng lễ vật cho ngươi." Diệp Phàm thầm nghĩ: Đại ca hắn chính là không muốn sống tu luyện Bích Không Tâm Pháp, đến Nguyên Anh kỳ liền phải xui xẻo, bất quá, Nguyên Anh cũng không dễ kết như vậy.

Hứa Minh Dương nhìn Diệp Phàm: "Diệp đan sư, ngươi......"

Diệp Phàm nhìn Hứa Minh Dương: "Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì, ta chỉ thích lão bà, lúc trước ta nói muốn hưởng phúc Tề nhân là gạt người!"

Hứa Minh Dương run rẩy khóe miệng một chút, cười nói: "Đó là đương nhiên, có thần tiên quyến lữ như Bạch đạo hữu đây, Diệp đan sư sao có thể coi trọng ta! Diệp đan sư, tên của ngươi cũng thật đặc biệt?"

Bạch Vân Hi cười cười: "Sao có thể? Phổ phổ mà thôi, mười người họ Diệp liền có hai người tên như này."

Hứa Minh Dương: "......"

___________________