Trong sơn động.
"Sư tỷ, bọn họ nói Tɧẩʍ ɖυy Bình tìm Diệp Phàm báo thù cho Ngô Uyên, kết quả, hai ngoại viện lâm trận bỏ chạy, Tɧẩʍ ɖυy Bình cũng chết mất một sư đệ." Mã Thụy vui sướиɠ khi người gặp họa nói.
Phong Mạt Nhi gật đầu: "Ta cũng nghe tới."
Nếu nói ra, cái lý do Tɧẩʍ ɖυy Bình muốn báo thù cho Ngô Uyên này cũng quá gượng ép, theo nàng được biết, Ngô Uyên cùng Tɧẩʍ ɖυy Bình đều là đệ tử tinh anh của Huyền Minh Tông, vì tranh đoạt tài nguyên, hai người cạnh tranh phi thường kịch liệt.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì Diệp Phàm kiếm quá nhiều, khiến người khác phải đỏ mắt.
Diệp Phàm mở cửa hàng đan dược, hầu hết tu sĩ trong bí cảnh đều đã từng tới qua, nghe nói ít nhất ba phần linh thảo quý hiếm trong bí cảnh đã rót vào trong túi của Diệp Phàm.
Nghĩ tới bản thân mình vì một hai cây linh thảo quý trọng mà phải tranh đấu tới đầu rơi máu chảy với tu sĩ khác, Diệp Phàm lại chỉ cần luyện chút đan dược liền có thể thu về một chồng linh thảo, Phong Mạt Nhi tức khắc sinh ra xúc động muốn đi làm luyện đan sư.
"Sao trước kia ta lại không nhìn ra Diệp Phàm là người tàn nhẫn như vậy chứ!" Mã Thụy rùng mình than thở.
Nghĩ tới bản thân từng mơ ước đan phương của Diệp Phàm, Mã Thụy lập tức liền cảm thấy cổ có chút lạnh.
Phong Mạt Nhi nhìn Mã Thụy một cái: "May mà năm đó ngươi không quá đắc tội Diệp Phàm."
Mã Thụy gãi gãi đầu: "Đúng vậy!"
Mã Thụy thầm nghĩ: Ngô Uyên chính là người mà lão tổ đã nhiều lần căn dặn hắn gặp được liền phải đi đường vòng, Diệp Phàm lại vừa thấy đã xử lý, đó phải là người tàn nhẫn như thế nào a! "Diệp Phàm cũng quá biết kiếm tiền, khó trách Bạch Vân Hi lại nguyện ý đi theo hắn."
Phong Mạt Nhi gật đầu: "Đúng vậy! Hiện tại tài sản của Diệp Phàm có khi không kém tu sĩ Kim Đan là bao nhiêu."
__________________________
Rừng trúc thiên lôi.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Gần đây ta cảm thấy hình như có rất nhiều người đang nhìn trộm chúng ta."
Bởi vì luôn có cảm giác bị nhìn trộm, Bạch Vân Hi liền không được tự nhiên, vậy nên cũng không muốn luyện thể.
Diệp Phàm lại không chút cố kỵ, nói cái gì mà thân thể đối với tu sĩ mà chỉ là một túi da, bị nhìn cũng không sao, còn nói có mấy tu sĩ trời sinh linh nhãn, cho dù mặc quần áo kín mít cũng sẽ bị nhìn sạch.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, một đám người không có bản lĩnh, còn suốt ngày chê chúng ta kiếm nhiều, ở bên ngoài nhìn trộm chúng ta, thật không hiểu bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Trong bí cảnh này có rất nhiều chỗ tốt, nhìn chằm chằm chúng ta thì có ý nghĩa gì chứ?"
Bạch Vân Hi cảm giác được, Diệp Phàm đương nhiên cũng cảm giác được, vậy nên gần đây hắn đã bỏ thêm không ít cấm chế bên ngoài rừng trúc thiên lôi.
"Ta nghe bên ngoài có một lời đồn đãi." Bạch Vân Hi nói.
"Đồn đãi gì?"
"Nói rằng trên người ngươi có chí bảo có thể biến linh thảo thành đan dược."
Diệp Phàm trợn trắng mắt: "Đùa cái gì đấy, sao có thể có pháp khí như vậy tồn tại? Nếu thật sự có, đan sư tồn tại trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?"
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ giống ngươi, nhưng có rất nhiều người tin tưởng lời đồn đãi a!"
Diệp Phàm rầu rĩ mắng: "Một đám ngu ngốc, lãng phí mọc ra cái đầu lớn như vậy!"
Bạch Vân Hi: "......"
__________________________