Quyển 2: Trở Lại Tu Chân Giới
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, một cỗ linh khí rót vào trong l*иg ngực, Bạch Vân Hi có chút say mê nói: "Diệp Phàm, ở đây thật thoải mái!"
Diệp Phàm gật đầu: "Linh khí ở nơi này nộng đậm hơn trên địa cầu nhiều, bất quá, vẫn còn rất nhiều nơi tốt hơn, sau này ngươi sẽ biết."
Bạch Vân Hi không khỏi sinh ra tâm hướng tới, khẽ gật đầu: "Được."
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Bạch Vân Hi, trong mắt dâng lên vài phần dị sắc.
Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: "Làm sao vậy?"
"Tốc độ hấp thu linh khí của ngươi thật nhanh." Thời điểm ở địa cầu, linh khí loãng, ưu thế đơn linh căn của Bạch Vân Hi cũng không lộ ra quá nhiều, nhưng tới nơi này rồi, Diệp Phàm lập tức nhận thấy được, linh khí đang điên cuồng đổ vào trong thân thể của Bạch Vân Hi.
"Cái này có vấn đề gì sao?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không thành vấn đề, đi thôi."
"Được."
Diệp Phàm mang theo Bạch Vân Hi du hành trên biển hai ngày, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Diệp Phàm, ngươi phi hành liên tục như vậy không sao chứ?"
Diệp Phàm có chút kiêu ngạo gật đầu: "Vẫn tốt, hiện tại ta đã là cao nhân Trúc Cơ, không phải người bình thường."
Bạch Vân Hi có chút buồn bực nói: "Biển này rốt cuộc là rộng lớn bao nhiêu a!"
Hiện tại Diệp Phàm đã Trúc Cơ, tốc độ phi hành nhanh vô cùng, nhưng mắt thấy hai ngày qua đi, khung cảnh trước mắt ngoại trừ nước thì vẫn là nước.
"Không biết a! Yên tâm đi, cứ bay mãi cuối cùng rồi cũng sẽ nhìn thấy bờ." Diệp Phàm an ủi nói.
Một đầu cá lớn như một ngọn tiểu sơn từ trong biển nhảy ra, sau đó lại chui đầu vào biển, nổi lên bọt sóng thật lớn.
"Diệp Phàm......"
Diệp Phàm nắm lấy tay Bạch Vân Hi an ủi: "Chỉ là một con cá khá to mà thôi, ngoại trừ vóc dáng khá lớn thì không có lực công kích gì."
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Hắn phải mau chóng thích ứng thế giới xa lạ này.
"Sớm biết vậy ta liền mang phi thuyền tới đây, ta chỉ suy xét đến chuyện chúng ta ngã xuống núi lửa, lại không nghĩ tới chúng ta lại ngã xuống biển thế này." Diệp Phàm dừng một chút, lại nói: "Bất quá, du thuyền có muốn cũng không mang được, không gian trong phù trữ vật rất hữu hạn."
"Trước kia ta có tới mấy cái nhẫn không gian." Diệp Phàm nhịn không được hồi tưởng lại những năm tháng huy hoàng khi xưa.
Bạch Vân Hi run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ: Ta biết, ta biết trước kia ngươi có một gia tài rất đồ sộ.
"Sớm biết vậy đã không tách ra khỏi con Huyền Quy kia, để nó mang chúng ta đi một đoạn." Diệp Phàm than thở nói.
Bạch Vân Hi: "...... Hiện tại có hối hận cũng không kịp nữa rồi, biển này rốt cuộc là rộng lớn bao nhiêu a!"
"Ta sinh ra ở Thương Huyền đại lục, trong điển tịch của tông môn ghi lại, tu chân giới chúng ta chia thành năm đại lục, đông tây nam bắc cùng trung, Thương Huyền đại lục nằm ở Nam Đại Lục, đi xuyên qua Biển Vô Tận là có thể tới Trung Đại Lục, bất quá, muốn đi qua Biển Vô Tận, cho dù là Kim Đan kỳ thì cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài."
"Trên biển nhiều sóng gió, muốn đi xuyên qua Biển Vô Tận, cho dù là Nguyên Anh cũng khó bảo toàn tính mạng, càng đừng nói là tu giả Kim Đan."
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên vài phần khẩn trương, "Nếu ngươi mệt, ta có thể thay ngươi."
Diệp Phàm lắc đầu: "Không có việc gì."
Diệp Phàm vận chuyển Cửu Tiêu Vạn Vật Quyết, linh khí xung quanh lập tức điên cuồng chảy lại, bổ toàn lại gần hết tiêu hao.
_________________________