Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 394

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi du đãng bên ngoài hơn nửa tháng mới trở lại Bạch gia.

"Ngươi cuối cùng cũng trở lại!" Bạch Vân Cẩn nhìn thấy Bạch Vân Hi trở về, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạch Vân Hi nhìn Bạch Vân Cẩn như trút được gánh nặng, có chút chột dạ nói: "Đại ca, ngươi không sao chứ?"

Bạch Vân Cẩn hít sâu một hơi: "Không có việc gì, chỉ là mỗi ngày phải ứng phó với quá nhiều người, bất quá, gần đây hình như đã ít người tới hơn một ít."

Bạch Vân Hi có chút xấu hổ nói: "Làm khó đại ca."

Bạch Vân Cẩn cười cười: "Không có gì."

"A, Bạch thiếu, ngươi đã trở lại!" George nhìn thấy Bạch Vân Hi, tức khắc hưng phấn.

"George tiên sinh, sao ngươi lại ở đây?" Bạch Vân Hi hỏi.

George tràn đầy cao hứng nói: "Phụ thân tha thứ cho ta, hắn cho ta 1 tỷ làm tài chính gây dựng sự nghiệp! Ta đang trao đổi công việc hợp tác với Bạch đại thiếu."

"1 tỷ!" Diệp Phàm gặm kẹo que, hứng thú đi đến bắt chuyện.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Có một lão cha làm thuyền vương thật tốt, 1 tỷ tùy tiện tặng không.

"George tiên sinh, ngươi có kế hoạch đầu tư gì sao?" Diệp Phàm hỏi.

George tràn đầy kích động nói: "Thực tế là ta vẫn đang đợi Diệp thiếu, kế hoạch đầu tư của ta chính là mua sắm pháp khí của Diệp thiếu, ta tin tưởng pháp khí của ngươi nhất định sẽ tăng giá trị một cách nhanh chóng, ta thấy đây nhất định là sản phẩm đầu tư tốt nhất."

Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Ai nha, ngươi nói rất đúng, sao ta lại không gặp được nhân tài tinh mắt như ngươi sớm hơn chứ! Hiện tại ngươi có đầu óc giống như ngươi đã rất ít."

Nếu hắn gặp được thổ hào ngu ngốc như George sớm hơn, vậy năm đó còn cần vắt óc nghĩ đến cách trả tiền theo phân kỳ làm gì nữa chứ!

Bạch Vân Hi: "......"

-------------------------------------------------------------

Diệp Phàm đón George cùng Trần Nhiên vào biệt thự, "George, không phải ngươi nói muốn ở lại M quốc thêm một thời gian sao? Sao lại trở về Hoa Quốc nhanh như vậy?"

George xấu hổ cười cười, "Cái này, bởi vì ta bị mị lực độc đáo của Hoa Quốc hấp dẫn, cho nên gấp không chờ nổi."

Trần Nhiên tức giận giải thích: "Hắn là không ở nổi M quốc nữa, cho nên chỉ có thể chạy trốn đến Hoa Quốc."

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: "Không ở nổi nữa là sao?" Diệp Phàm có chút đồng tình nhìn George: "Chẳng lẽ lão cha ngươi sắp phá sản, ngươi tới đây chạy nạn?"

George vội lắc đầu: "Không không không, sinh ý của phụ thân ta rất tốt, đủ để ta ăn no chờ chết nửa đời sau."

Diệp Phàm: "......"

Trần Nhiên nhíu mày giải thích: "George khoác lác với bằng hữu hắn có thể cưỡi cá mập, kết quả, bằng hữu hắn liền cùng nhau bắt một con cá mập về cho hắn, nói hắn biểu diễn một phen, sau đó chúng ta chỉ có thể chạy trốn suốt đêm."

Bạch Vân Hi: "......"

George mặt đỏ lên: "Ta vốn có thể cưỡi cá mập, chỉ là cá mập bọn hắn bắt tới quá hung dữ, giống như là một tháng không ăn gì, liên tục cắn ta qua hàng rào, thật đáng sợ."

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn George: "Ta đã nói rồi, trước đó con cá mập kia là bị ta khống chế cho nên mới không cắn người."

George gật đầu: "Ta nhớ kỹ mà, cho nên ta mới không dám lấy thân mạo hiểm, cưỡi con cá mập hung tàn kia! Diệp thiếu, khi nào chúng ta lại đi cưỡi cá mập thêm lần nữa đi!"

Diệp Phàm khó hiểu nhìn George: "Cưỡi thêm lần nữa? Không phải ngươi sợ sao? Trước đó ở trên biển ngươi còn hô to, oh, thượng đế, ai tới cứu ta ra khỏi biển khổ."

George tràn đầy xấu hổ nói: "Cái kia, đó là lần đầu tiên của ta, chưa chuẩn bị tâm lý......"

Diệp Phàm nói chuyện cùng George, bên ngoài tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, Diệp Phàm có chút mê hoặc nghiêng đầu tự hỏi: "Hình như gần đây ta thường xuyên nghe được tiếng pháo nổ."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Đó là đương nhiên, dù sao cũng sắp tân niên rồi."

"Tân niên, đúng vậy! Tân niên! Nên mua sắm hàng tết a!" Hai mắt Diệp Phàm sáng rực lên.

"Diệp thiếu, không bằng hiện tại chúng ta cùng đi? Ta mời khách." George đề nghị nói.

"Được a!" Tuy rằng hiện tại Diệp Phàm không thiếu tiền nhưng vẫn rất thích ăn không.

Diệp Phàm đẩy hai cái xe đẩy điên cuồng càn quét hàng hóa trong siêu thị, George đẩy một xe đi theo phía sau Diệp Phàm, một bộ tuỳ tùng nhị thập tứ hiếu.

"Diệp thiếu, ngươi mua nhiều đồ ăn vặt như vậy đều do ngươi ăn hết sao?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

George có chút hoang mang hỏi: "Nhưng mà Nhiên Nhiên nói cao nhân đều phải tích cốc a! Diệp thiếu không cần tích cốc sao?"

Diệp Phàm sửng sốt một chút: "Bình thường cao nhân cần phải tích cốc, đặc thù như ta thì không cần."

George tràn đầy hâm mộ nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu thật ghê gớm!"

"Cái đó còn cần phải nói sao."

--------------------------------------------------------------------