Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 323

"Diệp thiếu." Hầu An đứng trước cửa, cung kính gọi một tiếng.

Hầu An đã mấy ngày không xuất hiện, Diệp Phàm đã sắp quên mất người này có tồn tại rồi.

"Ngươi đến rồi, dược liệu chuẩn bị tốt chưa?" Diệp Phàm hỏi.

Hầu An gật đầu: "Đều đã chuẩn bị tốt."

Diệp Phàm nghi hoặc đánh giá Hầu An một phen: "Hình như sắc mặt ngươi lại kém hơn! Vươn tay để ta nhìn xem."

Hầu An ngoan ngoãn vươn tay, Diệp Phàm bắt lấy tay Hầu An, xem mạch một chút, theo bản năng nhăn mày lại.

Hầu An lo lắng hỏi: "Diệp thiếu, làm sao vậy?"

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Hầu An: "Ngươi lại dùng không ít thuốc a! Không phải ta đã nói ngươi đừng ăn bậy rồi sao?"

Hầu An lúng túng nói: "Cha nương ta...... cái kia......."

Căn cứ theo nguyên tắc trứng gà không thể đặt trong cùng một rổ, cha nương hắn lại tìm đến cho hắn mấy thần y, cứng rắn ép uống không ít thuốc, kết quả, mấy hôm trước hắn lên cơn sốc, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Cha nương bị cơn sốc của hắn dọa sợ không nhẹ, lúc này mới đặt hết hy vọng lên người Diệp Phàm, tận tâm tận lực thu thập linh dược Diệp Phàm yêu cầu.

Mấy loại linh dược Diệp Phàm yêu cầu có tên rất kỳ là, có loại còn chưa bao giờ nghe nói qua, cha nương hắn nguyên bản tưởng rằng Diệp Phàm đang lừa gạt bọn họ, sau đó tìm hiểu thêm mới biết được mấy loại linh dược này rất hiếm, rất khó tìm, vì kiếm đủ dược liệu, trong nhà khai thác toàn bộ quan hệ, tiêu phí tới hai trăm triệu.

Diệp Phàm thấm thía nhìn Hầu An một cái: "Ngươi còn trẻ, vẫn nên chú ý thân thể một chút, đừng ăn bậy bạ, ngươi còn phải nối dõi tông đường a! Ngươi không có tự chủ như vậy không tốt lắm đâu!"

Nghe thấy Diệp Phàm nói, Hầu An nháy mắt liền có loại du͙© vọиɠ muốn tìm cái khe đất chui vào!

"Diệp thiếu, ta nghe nói hai ngày trước nơi này xuất hiện hiện tượng thời tiết cực đoan, nhiệt độ không khí giảm xuống mấy chục độ, còn kết cả băng." Tuy nói thời gian nóng bức nhất đã qua đi nhưng nhiệt độ không khí lúc này cũng vẫn duy trì trên hai mươi độ a.

"Có khả năng đi, ta không rõ ràng lắm." Diệp Phàm nghiêng đầu nói.

Hầu An: "......" Không rõ ràng lắm? Diệp thiếu ngươi có thể không rõ ràng sao? Khí lạnh chính là từ trong biệt thự của ngươi tràn ra.

"Đi vào với ta." Diệp Phàm nói.

Hầu An gật đầu: "Được."

"Diệp thiếu, ngươi biết kia nữ nhân lần trước thế nào rồi không?" Hầu An nhịn không được tò mò hỏi.

"Nàng sao, nghe nói đã chết." Diệp Phàm nhàm chán trả lời.

"Không phải nàng là tu giả cổ võ, rất lợi hại sao?"

"Rất lợi hại? Cũng không lợi hại bao nhiêu." Diệp Phàm lắc đầu, lại nói: "Người trong tông môn các nàng đều phải phụng dưỡng nguyệt thần, phàm nhân như ngươi tới gần các nàng chính là khinh nhờn thần thánh, ngươi hiểu không? Lá gan ngươi cũng lớn thật, cư nhiên dám chạm vào nữ nhân của thần."

"Trước đó ta không phải không biết nàng là nữ nhân của thần sao?" Nếu hắn biết được nữ nhân kia có lai lịch "cao quý" như vậy, đánh chết hắn cũng không dám dính vào!

"Nàng chết như thế nào?"

"Nghe nói là hiến tế! Chính là người của tông môn các nàng gϊếŧ chết nàng, đưa nàng cho thần."

"Gϊếŧ chết đưa cho thần? Tu giả cổ võ đều biếи ŧɦái như vậy sao?" Hầu An nhịn không được cảm thán. Thời cổ đại đúng là có dùng người sống hiến tế, nhưng hiện tại là xã hội pháp chế a!

Diệp Phàm nhún vai: "Không biết! Có tu giả cổ võ chuyên môn làm sát thủ, có loại thì chuyên làm khí quan mua bán sinh ý, có loại là thần côn cả ngày quỷ quỷ sùng sùng, có loại chuyên môn bán sâu, lừa gạt nữ nhân kiếm tiền, hình như không mấy ai là bình thường."

Hầu An: "......"

"Ngươi đứng đây chờ, ta xuống dưới luyện đan." Diệp Phàm nói.

Hầu An lập tức gật đầu: "Diệp thiếu, ngươi đi đi, ngươi đi đi."

Diệp Phàm vừa đi, Hầu An liền có chút nhàm chán.

Thanh âm tất tất tác tác bỗng nhiên truyền đến, Hầu An không khỏi khẩn trương lên, biệt thự của Diệp Phàm là quỷ trạch, Hầu An đã sớm biết, Diệp Phàm vừa đi, Hầu An liền cảm thấy biệt thự trống rỗng, âm khí rất nặng.

Một cái ly rơi xuống đất, phát ra âm thanh "phanh" một cái, dọa Hầu An sợ dựng người lên.

Hầu An đứng lên liền phát hiện ra nguyên do, trên bàn có một con rùa đen lớn, cái ly vừa rồi chính là bị rùa đen kia chạm vào đổ xuống.

"Rùa đen thật tráng!" Hầu An nhịn không được thầm nghĩ, đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.

Rùa đen khinh thường nhìn Hầu An một cái, đào lấy một cây nhân sâm ra ăn.

Diệp Phàm đi ra khỏi phòng luyện đan, nhìn thấy Hầu An ngồi xổm hai mắt sáng rực nhìn rùa đen, một người một rùa, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Hầu thiếu, ngươi làm gì vậy?"

Hầu An vội đáp: "Diệp thiếu, rùa đen này vừa mới ăn vụng một cây nhân sâm."

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Không phải ăn vụng, đó vốn dĩ chính là đồ ăn của nó."

"Diệp thiếu, ngươi dùng nhân sâm cho rùa đen ăn sao?" Hầu An tràn đầy kinh ngạc cảm thán.

"Nó cũng không chịu ăn cái khác!"

Hầu An: "......" Diệp thiếu không hổ là Diệp thiếu, nuôi một con rùa đen cũng không giống người bình thường.

-----------------------------------------------------------------