Diệp Phàm mang kính râm, đi tới quầy tiếp tân trụ sở công ty Triều Tịch.
"Xin hỏi ngươi tìm ai?"
Diệp Phàm dựa vào bàn làm việc, khanh khách cười lên: "Ta tìm Bạch tổng Bạch Tuấn Bình của các ngươi."
Công ty Bạch Vân Hi đang quản lí là công ty con của công ty Triều Tịch, quy mô của tổng công ty lớn hơn chỗ Bạch Vân Hi đang công tác rất nhiều, cũng khí phái hơn một ít.
Tiểu thư tiếp tân nhìn Diệp Phàm, ấn theo phép công đáp: "Bạch tổng đang ra ngoài bàn chuyện sinh ý, tạm thời không ở công ty."
Diệp Phàm nghiêng đầu: "Ra ngoài sao? Vậy khi nào hắn trở về?"
Tiểu thư tiếp tân lắc đầu: "Không biết!"
"Vậy Bạch Vân Cẩn có ở đây không?"
"Phó tổng có ở, bất quá, ngươi có hẹn trước sao?"
Diệp Phàm tháo kính râm xuống, bất mãn nhìn tiểu thư tiếp tân: "Ngươi cảm thấy lấy quan hệ của ta cùng Bạch phó tổng của các ngươi còn cần hẹn trước sao?"
Tiểu thư tiếp tân nhịn không được mà nghĩ tới phỏng vấn trước đây của Diệp Phàm, "Ta gọi điện thoại hỏi xem."
Diệp Phàm bĩu môi: "Được, hỏi đi."
________________________
Bạch Vân Cẩn nghe tiếp tân nói, cung cung kính kính mời Diệp Phàm vào văn phòng,
"Diệp Phàm, ngươi tìm phụ thân ta?"
Diệp Phàm tùy ý ngồi xuống ghế dựa: "Đúng vậy, ta có chính sự muốn nói với hắn."
Chính sự? Trong lòng Bạch Vân Cẩn tức khắc có vài phần dự cảm không tốt.
Bạch Vân Cẩn cười cười: "Ngươi có thể nói với ta trước, ta sẽ chuyển lời lại cho hắn."
"Ngươi?" Diệp Phàm đánh giá Bạch Vân Cẩn một vòng, lắc đầu nói: "Ngươi không làm chủ được!"
Bạch Vân Cẩn: "......" Hắn đây là bị ghét bỏ sao?
"Phụ thân ta sắp trở về rồi, ngươi muốn nói gì với hắn?"
"Chính là chuyện của Vân Hi a, ta vốn dĩ nghĩ là có thể tìm lão gia tử bàn bạc, bất quá, lần trước tới nhà ngươi, hình như lão gia tử có chút hiểu lầm ta, thái độ rất không hữu hảo, ta nghĩ vẫn nên hỏi về ý kiến của phụ thân ngươi, cũng chính là nhạc phụ tương lai của ta trước thì tốt hơn."
Bạch Vân Cẩn xấu hổ cười cười: "Gần đây thân thể gia gia không quá tốt, có chuyện gì ngươi vẫn nên nói với phụ thân là được rồi."
Tuổi tác gia gia đã không nhỏ, nếu cứ liên tục phải đi ứng phó với một tên kỳ ba như Diệp Phàm vậy quá không tốt a!
Diệp Phàm gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, ngày đó lão gia tử cũng thật là, cư nhiên lấy cây chổi đánh ta, nếu hắn đánh hỏng tôn tế ưu tú này, vậy hắn tìm đâu ra được một nhân tài như ta nữa chứ!"
Bạch Vân Cẩn vẻ mặt đau khổ, ý vị thâm trường nói: "Chỉ sợ là không tìm thấy!"
Diệp Phàm gật đầu: "Còn không phải sao, tìm đâu được chứ!"
Bạch Vân Cẩn: "......" Nhân tài như Diệp Phàm, thế nào cũng phải mấy trăm năm mới ra một người đi!
__________________________