Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng "ầm..." một tiếng vô cùng vang ngay trước mặt mình.
Thở dài rồi đưa tay gõ vào cửa mấy cái và nói:"Bảo bối...em thật sự muốn đuổi anh đi sao? Buổi trưa anh chỉ ăn qua loa rồi lập tức quay lại công ty với em. Anh còn mua bánh ngọt mà em thích. Anh..."
Vương Tuấn Khải chưa nói hết thì cửa phòng đột nhiên mở ra khiến anh không khỏi mỉm cười nhìn thân ảnh trước mặt. Tự mãn nói:"Bảo bối...anh biết là em không nỡ đuổi anh đi mà"
Nào ngờ Vương Nguyên cười lạnh rồi chìa bàn tay ra và nói:"Trả chìa khóa cửa lại đây"
Nụ cười trên môi Vương Tuấn Khải lập tức đông cứng. Xem ra hôm nay cậu thật sự sinh khí, thật sự muốn đoạn tuyệt với anh thật rồi.
Bước một bước dài rồi cứ thế hiển nhiên trở lại phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa lại không cho Vương Nguyên có cơ hội nhốt anh ở bên ngoài lần nữa.
Vương Nguyên thấy anh hành động như thế thì nhíu mày hỏi:"Anh làm gì vậy?"
Anh thản nhiên đáp:"Anh không đi đâu hết"
Cậu khoanh tay trước ngực nhìn anh:"Vương Tuấn Khải. Anh có cảm thấy mặt anh dày quá hay không?"
Anh nhàn nhã ngồi xuống giường rồi nói:"Anh mặc kệ nó có dày hay không? Anh tuyệt đối không đi"
Vương Nguyên bước tới kéo cánh tay anh để lôi kéo anh đứng dậy. Vừa kéo vừa nói:"Anh mau ra ngoài..."
Nhưng cậu có kéo thế nào thì cũng không dịch chuyển được thân thể Vương Tuấn Khải. Ngược lại còn bị anh ôm lấy rồi kéo ngã xuống giường.
Vương Nguyên tức tối đánh liên tục vào ngực anh. Vừa đánh vừa mắng:"Anh là đồ mặt dày...đồ vô sỉ...mau cút ra ngoài cho tôi..."
Vương Tuấn Khải để mặc cho cậu trút cơn thịnh nộ, chẳng những không khó chịu mà trên môi còn có ý cười vì lần đầu trải nghiệm cảm giác bị người khác đánh mắng. Quả nhiên đàn ông có xu hướng thích bị ngược đãi.
Vương Nguyên cuối cùng cũng không còn sức đánh mắng anh nữa nên hậm hực rướn người cắn thật mạnh vào cổ anh rồi mắng:"Anh cút ra ngoài ngay"
Vương Tuấn Khải đưa tay xoa vết cắn rồi đặt xuống môi cậu một nụ hôn:"Đánh đủ chưa? Mắng đủ chưa? Hết giận chưa?"
Vương Nguyên hậm hực nói:"Còn chưa đủ"
Nói rồi xoay mặt hướng khác không thèm nhìn cái tên đàn ông đáng ghét kia nữa. Thầm mắng anh đúng là mặt dày vô sỉ mà.
Vương Tuấn Khải khẽ cười nói:"Chưa đủ thì tiếp tục đi"
Nói rồi xoay người để cậu nằm trên người anh rồi đùa cợt nói:"Đánh tiếp đi"
Vương Nguyên nhíu mày không muốn cùng anh đôi co nói qua nói lại mấy câu nham nhỡ kia nữa. Dứt khoác ngồi dậy:"Anh không đi thì tôi đi"
Còn chưa kịp ngồi dậy thì đã bị anh ôm lấy:"Em đi đâu thì anh sẽ đi đó"
Vương Nguyên gỡ tay anh ra khỏi eo mình. Nghiêm túc nói:""Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Anh vùi mặt vào hỏm cổ cậu rồi nói:"Muốn cùng em một chổ"
Vương Nguyên đẩy trán anh ra. Tránh nụ hôn đang rơi xuống cổ mình rồi đứng dậy:"Đừng nói mấy lời này với tôi. Tôi không phải trẻ con mà thích ăn những viên kẹo ngọt đầy màu sắc. Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ việc, sau này không can dự gì tới nhau nữa. Kết thúc ở đây đi"
Không hiểu sao khi nói ra những lời này thì tim Vương Nguyên cảm thấy nhói một cái. Cảm giác có thứ gì đó đang đè nén nơi l*иg ngực làm cậu rất khó chịu.
Vương Tuấn Khải lại càng khó chịu hơn cậu gấp mấy lần. Anh không muốn cậu rời xa anh. Cuối cùng vẫn là nói rõ:"Roy...em thật sự muốn chấm dứt mối quan hệ này sao?"
Vương Nguyên cảm thấy nghẹn họng. Theo lý thì vẫn nên hòa hoãn cơn giận để kéo dài mối quan hệ này nhưng kì thực trong lòng đang rất khó chịu. Cậu không muốn trở thành kẻ thứ 3 nữa. Cậu không muốn đóng vai nhân tình bé nhỏ của anh nữa. Cậu muốn anh ly hôn và là chồng của cậu.
Thấy Vương Nguyên im lặng thì anh cố gắng tạo hòa khí. Nắm lấy tay cậu vỗ về:"Đừng tức giận nữa được không? Anh hứa với em sau này anh đi đâu và làm gì thì cũng sẽ nói rõ ràng với em. Em đừng tức giận nữa có được không?"
Nội tâm Vương Nguyên đang không ngừng đấu tranh về việc chấm dứt hay là tiếp tục mối quan hệ mập mờ này. Phát hiện ra cậu đúng là có tình cảm với anh thật rồi. Cuối cùng vẫn là chọn hòa hoãn không muốn tranh cãi thêm gì nữa.
Thấy Vương Nguyên an ổn ngồi xuống giường thì anh nhẹ nhàng thở ra. Ngồi xuống cạnh cậu rồi lại tiếp tục vỗ về:"Bảo bối...em sinh khí thật sự rất đáng sợ"
Nói rồi đưa tay nhéo má cậu:"Cười một cái có được hay không?"
Thấy Vương Nguyên không có động thái gì thì anh lại thở dài:"Bảo bối...em đừng trầm mặt như vậy nữa"
Nói rồi chợt nhớ ra điều gì đó nên nói tiếp:"Anh có mua bánh ngọt cho em. Ăn rồi thì đừng không sinh khí nữa có được hay không?"
Vương Nguyên trừng mắt nhìn anh:"Anh nghĩ em là trẻ con 3 tuổi hay sao?"
Vương Tuấn Khải thấy cậu chịu mở miệng thì mỉm cười nói:"Chỉ cần em không chán ghét đuổi anh đi. Em muốn gì anh cũng đáp ứng em. Có được hay không?"
Vương Nguyên rất muốn nói cậu muốn anh ly hôn với Vương Hinh nhưng rồi lại thôi vì cậu không dám chắc là anh sẽ chọn cậu.
Khóe mắt Vương Nguyên bỗng lóe sáng như phát hiện ra điều gì đó. Vương Hinh là đang muốn dùng khổ nhục kế với anh sao?
Với một người coi trọng tình cảm như Vương Tuấn Khải thì cái chiêu này còn hữu hiệu gấp mấy lần chiêu mỹ nhân kế. Quả nhiên không thể xem thường người phụ nữ này. Con người không ai là đơn thuần cả.
Khóe môi Vương Nguyên khẽ cong lên một đường cong tuyệt mỹ. Vương Tuấn Khải chưa muốn ngửa bài thì ván bài này cậu cứ tiếp tục chơi thôi. Thử xem giữa chiêu mỹ nhân kế với chiêu khổ nhục kế thì cái nào sẽ dành phần thắng? Thật muốn biết kết quả ngay bây giờ nhưng tiếc là chưa tới lúc.
Vương Nguyên dẹp bỏ cơn thịnh nộ qua một bên. Ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh:"Em muốn anh bánh"
Anh thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ hôn lên tóc cậu nói:"Anh đi lấy cho em"
Ngay lúc này điện thoại Vương Tuấn Khải reo khiến anh nhớ ra mình vẫn chưa nói với Vương Hinh rằng tối nay sẽ về trễ.
Vương Nguyên dùng đầu gối cũng biết ai là người gọi đến. Nhìn anh rồi nhàn nhạt nói:"Anh cứ nghe đi"
Nói rồi lại ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh vì cậu muốn nghe xem người phụ nữ kia lại bày ra chiêu trò gì để giữ anh.
Khóe môi cậu khẽ cong lên khi nghe anh nói anh đang tiếp đãi khách hàng. Tự hỏi Vương Hinh có biết chồng cô đang ôm ấp một người khác hay không? Hay là biết mà vẫn vờ như không biết?
Vương Tuấn Khải định nói với Vương Hinh là anh sẽ về trễ thì đột nhiên Vương Nguyên dán môi mình lên môi anh rồi còn chủ động mυ'ŧ lấy cánh môi khiến anh bất khả kháng muốn đẩy cậu ra nhưng anh thật sự không làm được vì cậu chỉ vừa mới hết giận thôi. Nếu anh làm thế thì đảm bảo Vương Nguyên sẽ chấm dứt mối quan hệ yêu đương này ngay trong tối nay.
Vương Hinh bên kia đợi một lúc nhưng không nghe anh nói gì thì khẽ cau mày:"Ông xã...anh có nghe em nói gì không..."
Vương Nguyên cố tình mυ'ŧ mạnh môi anh và phát ra âm thanh ở mũi làm cho Vương Hinh nhíu mày càng chặt:"Ông xã..."
Vương Tuấn Khải không thể cưỡng lại nụ hôn của cậu nên vội vàng tắt máy rồi đè cậu nằm xuống giường sau đó biến bị động thành chủ động. Cũng không còn tâm trí mà nghĩ tới Vương Hinh có thật sự nghi ngờ hay không? Vì dù có hay không thì với anh cũng không còn quan trọng nữa rồi. Vẫn là tâm trạng của Vương Nguyên ảnh hưởng tới anh nhiều hơn.
Anh không muốn cậu không vui, anh không muốn cậu lạnh nhạt với anh, anh càng không muốn cậu rời xa anh.
Anh muốn cậu luôn vui vẻ khi ở bên cạnh anh vì đơn giản là anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười của cậu. Nụ cười ấy khiến bao nhiêu muộn phiền trong anh đều tan biến.
*20-11-2018* Nhớ vote cho tui nghen 😘