Sau tiếng gầm dữ dội, cả khu rừng trở về với sự lặng thinh. Quá tĩnh lặng. Tôi lần theo dấu vết của tiếng vọng, tiến ngày một sâu hơn vào nơi những tán cây ngự trị. Bám theo từng gốc cây, lách qua khe đá, tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng thở của chính bản thân.
(Nguồn: Pinterest)
Ánh sáng mặt trời dễ dàng xuyên qua tầng lá mỏng, trải đều từng ngóc ngách. Tôi cứ thế tiến theo con đường mòn hình thành do hàng đàn quái vật và mạo hiểm giả đi qua trong nhiều năm mà thành. Sau chừng nửa dặm đường rừng hay cơ chừng đó, khoảng không mở rộng ra trước mắt. Một cách chính xác hơn, cả khu vực trộng trăm mét bị san phẳng bằng một sức mạnh to lớn. Toàn bộ cây cối trong vùng đó gãy vụn, cháy ra than, khói bay mù mịt. Ngay cả những gốc cây to lớn, vững chắc nhất cũng bật gốc, bụi rễ trơ trụi phơi ra trên nền đất bị cày xới lởm chởm. Cả khu vực như trải qua một trận dội bom khốc liệt.
Tại đó, trung tâm của bãi hoang tàn, sinh vật kỳ dị mang dáng người đứng nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi, một cách trực diện và vô hồn. Nó đang dò sét tôi?
(Nguồn: Pinterset)
Tôi đã nói nó mang dáng người? Đó là thứ duy nhất mà tôi tìm thấy là đặc điểm chung giữa tôi và thứ này. Thân hình nó dễ dàng chạm đến mốc hai mét rưỡi, bao phủ trong lớp ngoài màu xám tro, lởm trởm như đá. Nó không có mặt, và ngón tay thì chẳng khác nào những chiếc vuốt khổng lồ.
"Xin chào."
Không có phản ứng. Nó chỉ đứng đó và không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào sẽ đáp lại. Tôi bắt đầu nghi ngời liệu thứ này có nhận thức hay không? Và ngay khoảnh khắc đó, nó bắt đầu di chuyển. Một bước, hai bước, nó tiến thẳng về phía này. Khi tôi nghĩ nó chuẩn bị đặt bước thứ ba, nó lao vυ't đến chỗ tôi vơi tốc độ bằng một chiếc máy bay phản lực. Khoảng cách gần một trăm mét bị rút ngắn trong 0.1 giây.
KABUMM.....
Nó đấm nát cả nơi mà tôi vừa đứng trong khi tôi kịp né đi chỗ khác. Nó xoay người và tung ra một cú đạp vào tôi đang lơ lửng giữa không trung. Không thể tránh, tôi đạp vào thứ được coi là lòng bàn chân nó, lộn nhiều vòng giữa không trung trước khi đáp xuống cách đó ba mươi mét.
Thứ này khá mạnh, lừ đối thủ mạnh nhất tôi gặp từ trước đến nay. Nếu phải nói, có lẽ nó mạnh gấp đôi các anh hùng, phản ứng cũng rất nhanh.
'Phát hiện dấu hiệu năng lượng bất thường từ sinh vật đối địch.'
Tôi nhận được báo cáo từ Ikon, hàng loạt những biểu đồ, con số, bảng phân tích phổ năng lượng mà bộ giáp thu được.
"Tiếp tục đi Ikon. Ta sẽ chơi với gã này một lúc. Tranh thủ thu thập thêm dữ liệu đi."
Lần này tôi sẽ mạnh tay hơn một chút. Tôi và kẻ địch lại một làn nữa lao vào nhau. Cả hai đều vượt qua tốc độ âm thanh, gây ra những vụ nổ kinh hoàng chỉ bằng việc di chuyển. Hai cú đấm chạm nhau, áp lực khiến đất đá bắn tung tóe dưới chân. Tôi dùng nhiêu sức hơn chút nữa, đẩy lùi sinh vật lạ kia. Tuy nhiên, nó ngay lập tức thu nắm đấm lại và đâm những móng vuốt kia vào cổ tôi.
Quá chậm, tôi đá bay cánh tay khổng lồ, xoay thêm một vòng trên không trung và đạp vào giữa mặt kẻ địch.
THUM....
Thứ lạ thường đó bay đi, cày nát đám cầy còn nguyên vẹn vài phút trước, bên ngoài khu vực bị tàn phá. Mà giờ như nhau cả thôi.
Vυ'T.....
Ba thân cây to lớn, rộng đến một mét, bị cắt ngọt xớt; tất cả chúng ném mạnh vào tôi. Tất cả đều nhanh hơn một viên đạn bắn tỉa. Chúng ma sát với không khí, đẩy nhiệt độ lên đến hàng trăm độ C, bốc cháy dữ dội.
BUM... BUM... BUM...
Ba cú đấm, đó là đủ đề tôi nghiền nát ba thân cây. Và khi những mảnh gỗ vụn bay tan tác cùng những đốm lửa nhỏ phất phơ trong không khí, kẻ địch thình lình xuất hiện ngay trước mặt, giáng những móng vuốt khổng lồ xuống đầu tôi.
KANG...
Cánh tay tôi chặn chúng lại. Mặt đất bên dưới nứt toác do áp lực khổng lồ mà đôi chân tôi truyền xuống. Dùng nhiều sức hơn, tôi đẩy cánh tay của nó ra và tung một cú đấm. Kẻ địch cũng phản đòn lại. Cả hai và chạm dữ dội rồi bị đánh bật ra xa.
'Đã hoàn tất thu thập dữ liệu.'
Ikon một lần nữa thông báo, và đó là thứ tôi cần. Nhưng đồng thời, kẻ địch của tôi, dường như nó đang bế tắc trong việc tìm cách đanh bại tôi. Nói một cách công bằng, tôi mới là kẻ chiếm ưu thế. Nó đứng im tại đó không nhúc nhích. Nguồn năng lượng khổng lồ tập trung lại quanh phần ngực. Nó muốn tung đòn cuối sao? Hay... cơ chế tự hủy.
Tôi đã muốn bắt sống thứ này, nhưng nếu đã đến chừng này. Tập trung lượng ma lực còn lớn hơn cả kẻ thù trong lòng bàn tay, tôi nén chặt lại rồi giải phóng thành chùm. Chùm năng lượng dày đặc nuốt trọng sinh vật kỳ lạ. Nó hủy diệt kẻ địch đến từng phân tử, phá vỡ cả cấu trúc bên trong. Trong giây lát, thứ từng đối đầu với tôi thì giờ chỉ còn là tro tàn. Đám tro đổ sụp trên nền đất, rồi bị những cơn gió cuốn đi như chưa hề tồn tại.
Thế nhưng, dường như còn gì đó sót lại. Một khối cầu kim loại lấp lánh. Nó lớn như quả bóng tennis, có nhiều hoa văn và ký tự mà tôi không nhận ra dưới bất kỳ ngôn ngữ nào.
Ít nhất, hãy thu thập thứ này trước.
'Báo cáo: Xác nhận dấu vết năng lượng tương tự.'
Tôi nhận được báo cáo ngoài mong đợi từ Ikon khi đang thu dọn chiến trường.
" Vị trí."
'100 dặm về hướng Tây Bắc.'
Một cơ hôi khác. Tôi vẫn còn nhiều câu hỏi liên quan đến sinh vật lạ này; chúng là gì, nguồn gốc của chúng từ đâu? Hay mục đích của chúng là gì? Tôi bay tahwngr lên trời, nhắm đến vị trí tín hiệu ăng lượng phát ra.
Với tôi, 100 dặm chỉ như một bước chân. Tôi có thể bay về đó trong nháy mắt mà không không mất chút sức lực nào.
Nhưng có vẻ như trước cả lúc Ikon dò được tín hiệu thì có vị khách khác đã viếng thăm. Một thiên thần.
Thiên thần, một chủng tộc sống trên những tầng mây cao, cách xa và biệt lập khỏi thế giới loài người. Họ mang trong mình dòng máu gần gũi với các nữ thần nhất trong tất cả các sinh vật trên thế giới này. Họ mang trên mình đôi cánh của loài thiên nga trong khi phần cơ thể còn lại mang đặc điểm của loài người. Họ sống thọ đến hàng ngàn năm, lâu như tiên tộc vậy. Đặc biệt, họ rất mạnh. NHững quyển sách cổ xưa nói rằng, họ chẳng thua kém gì các anh hùng.
Thiên thần.
Quả thật là vậy. Cô gái này rất mạnh. Cô gái tộc thiên thần với cây trượng lớn trong tay này mạnh chẳng khác gì lão sát thủ đã giao đấu với tôi hồi còn ở cung điện Hoàng gia. Cô rất điêu luyện, từng chuyển động uyển chuyển khó mà tìm ra động tác thừa.
Và vì sinh vật này yếu hơn nhiều kẻ bị tôi tiêu diệt, nên đây có thể nói là trận đấu một chiều. Cô gái tộc thiên thần hoàn toàn áp đảo đối thủ.
Cuộc chiến dần đi đến hồi kết khi thời gian trôi qua. Năm phút, mười phút, ... sinh vật kỳ lạ bị áp đảo. Nó chẳng có lấy một cơ hội phản công. Khi mà mọi giải pháp của nó đều bị vô hiệu hóa, cũng giống như kẻ đã bị tôi hạ, nó tìm đến giải pháp cuối cùng. Một vụ nổ tự hủy.
Tôi đã định lao xuống đó, giải quyết tình hình. Nhưng điều đó là thừa thãi, cô gái này đã đoán ra được ý đinh thực sự. Cô ấy vô hiệu hóa nó, rồi nghiền nát kẻ địch theo đúng nghĩa đen.
Ngay sau đó, cơ thể sinh vật kia vỡ vụn ra. Từng bộ phận của cơ thể rơi vãi như những bộ phận máy móc bị tác rời. Phần thịt, xương và nội tạng bị biến dạng, đen xì và chẳng thể nhận dạng. Cô gái đó xem xét cái xác một hồi, chắc chắc là nà nó không thể sống lại. Ròi từ trong đống bầy nhầy đó, cô ấy lấy ra một thứ gì đó sáng bóng, một thứ quen thuộc hình cầu. Khối kim loại tương tự như thứ tôi đang nắm trong tay.
Có lẽ, chúng tôi có thể trao đổi chút thông tin về điều này? Với suy nghĩ như vậy. Tôi hạ độ cao, đến gần cô gái tộc thiên thần. Cô ta cũng đã phát hiện ra hiện diện của tôi, gửi đến đây ánh mắt dò xét đầy nghi hoặc.
"Xin chào..."
Bây giờ là thời điểm để tỏ ra chân thành. Tôi gửi lời chào, cho thấy dấu hiệu của sự thân thiện. Và, đáp lại là...
BANG...
Cây trượng kim loại vung thẳng vào tôi với tốc độ siêu âm. Tôi chặn nó lại bằng lòng bàn tay.
"Hô... lần đầu ta thấy có một con người mạnh đến vậy đấy. Có thể chặn cây Bạch Trượng của ta bằng tay không."
"Này, chào đón người lạ bằng cách đánh vào mặt họ là phong tục của tộc thiên thần sao? Lần đầu tôi thấy đấy."
Cô gái này bị gì vậy? Vừa gặp lần đầu mà đã xông vào tấn công tôi. Có hiểu nhầm gì chăng?
"Chào đón, ai chào đón ngươi? Hãy khai thật, ngươi là kẻ đứng sau chuyện này phải không?" Cô gái chỉ thẳng vào cái xác, một đống bầy nhầy còn năm nguyên trên đất.
"Không cô nhầm rồi. Tôi vừa chỉ đến đây vài phút trước mà thôi."
"Nói dối, thứ ngươi đang cầm trên tay phải kia, giống y hệt thứ mà ta lấy được từ xác sinh vật tội nghiệp này. Chưa kể đến, bộ đồ kỳ lạ mà ngươi đang mặc. Nói tóm lại, ngươi quá đáng nghi."
Ồ phải rồi, tôi đang bọc toàn thân trong bộ Ikon mà, chẳng có gì lạ khi coi một kẻ như vậy đang nghi cả. Nhưng cô gái này hiểu nhầm tai hại luôn rồi.
"Này, tôi cũng vừa đánh bại một thứ như vậy nên mới có khối kim loại này."
"Nếu muốn nói dối thì tốt hơn hết hãy nghĩ ra một lý do tốt hơn. Ta, Emilia, dòng máu trực hệ, cháu gái của trưởng tộc thiên thần, trên danh nghĩa của ngũ đại nữ thần, sẽ bắt giữ ngươi."
"Cô phải nghe lời tôi nói chứ..."
Mặc cho nỗ lực giải thích của tôi. Cô gái này lao vào tấn công tôi không thương tiếc. Từng đòn đều mạnh hơn, đòn trước. Cô ta muốn lấy mạng tôi sao?
Trái, phải, trên, dưới, cây trượng kim loại nhằm vào mọi vị trí nguy hiểm trên cơ thể tôi. Tuy nhiên, cả tốc độ hay sức mạnh đều thua kém xa sinh vật mà tôi hạ nửa giờ trước. Cô ta ... chỉ nhỉnh hơn các anh hùng một chút. Cô gái Emilia này chẳng thể chạm nổi vào tôi với cái thứ sức mạnh cỡ này.
"Ngươi... quá mạnh so với một con người."
"Chỉ hơn một chút thôi. No có gì sai sao?"
"Con người không thể mạnh như thế được. Ngươi càng đang nghi hơn."
Cô ta dừng truy kích, nhảy liền mấy bước về phía sau, rôi dừng lại khi đã đủ 50 mét.
"Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự cuả Emilia này. Ma thuật đáng tự hào của ta."
Nguồn năng lượng lớn tụ tập lại quanh cây trượng kim loại kia. Viên đá xanh khổng lồ ở hai đầu bắt đầu phát sáng rực rỡ. Chùm sáng lóe lên,soi rọi cả khu vực cho đến khi nó áp đảo cả mặt trời sắp lặn.
"Hào quang của ta, hãy đến đây. Lôi diệt, Long lôi hống."
Cô gái hét to lên như một đứa trẻ cao trung mắc chứng chuunibyou vậy. Quả thực thì ngoại hình cô gái tên Emilia này cũng chỉ như một đứa nhóc năm cuối cao trung mà thôi. Nó khiến tôi có chút bối rối.
Thế nhưng, sức mạnh của cái ma thuật này là không thể đùa được. Nó đủ để hạ gục cả đám anh hùng. Tôi tạo ra luồng năng lượng, tương tự như lúc thổi bay cái thứ sinh vật kia.
Hai nguồn năng lượng lớn đυ.ng độ. Bầu không khí bị nung nóng như thể vỡ vụn đến nơi. Mặt đất gào thét trong sự hủy diệt, cỏ cây xung quanh bị đốt trụi trong nháy mắt. Cả thời gian như nổ tung trước nguồn sức mạnh khổng lồ.
Nhưng sự cân bằng chỉ diễn ra trong khoảng khắc. Chùm năng lượng của tôi nếu đem so với ma thuật của cô gái như đem so sánh bể nước với một giọt sương vậy. Nó nhanh chóng hấp thụ ma thuật, cuốn chúng rồi bay thẳng lên trời. Thiệt hại gần như bằng không.
Bây giờ tôi mới thấy, gương mặt cô gái trắng bệch, cặp mắt mở to và đôi môi nhỏ xinh run lẩy bẩy. Trong ánh mắt chất chứa cả sự kinh ngạc lẫn hoang mang:
"Không... không thể nào... ma thuật của ta... niềm tự hào của ta... bị thổi bay... như thể... chẳng là gì. Ngay... ngay cả... ông nội cũng phải kiêng nể... nể nó... cơ mà."
Trời, lại còn vậy nữa. Bây giờ có ở lại đây cũng vô dụng. Có lẽ tôi nên rời đi.
"Hôm nay chỉ đến đây thôi. Chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Ngươi đứng lại đó. Ta biết đó là ngươi mà. Ta sẽ không để ngươi..."
Bỏ lại cô gái đứng còn không vững trên đôi chân của mình, tôi bay thẳng về thị trấn. Với sức mạnh cỡ này, chẳng thứ gì trong khu vực có thể làm hại cô gái. Có lẽ là vậy? Cô ta vẫn còn ma lực mà.
Dẹp chuyện đó sang một bên, cái thứ sinh vật kỳ lạ và khối kim loại trong tay tôi đây, chúng dấy lên một cảm giác bất an trong lòng. Có lẽ sắp tới, tôi sẽ khá bận rộn đây.