Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 385

CHƯƠNG 385

Từ Tử Nham không phát hiện trò nhỏ này của đối phương, anh hiện giờ cũng có chút do dự. Theo lý thuyết, bọn họ hẳn là tiếp tục đi đến phía trước, nhưng con búp bê gỗ này lại làm anh do dự.

Tổng cảm thấy ý niệm đột nhiên hiện ra trong đầu vừa rồi không phải là không có lý do, nếu để con búp bê gỗ ở chỗ này, có khả năng sẽ dẫn tới kết quả không tốt.

"Vậy...... Đi phòng chính nhìn thử xem." Từ Tử Nham do dự trong chốc lát liền hạ quyết tâm, vẫn là làm rõ lai lịch của con búp bê gỗ này thì hơn.

Những cái mật thất bảo tàng trước sau gì cũng ở ngay đó, trừ bỏ Thiên Nhạc có được chìa khóa thì những người khác hoàn toàn không vào được. Hiện tại cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc đóng cửa thế giới Toái Nham, hay là thăm dò com búp bê gỗ này trước đi.

Dựa theo suy luận, búp bê này hẳn có liên quan đến tiểu hài tử, vì thế Từ Tử Nham bắt đầu ở trong sân tìm kiếm dấu vết tiểu hài tử lưu lại.

Đây là một gia đình khá giàu, nhìn ra được sinh hoạt rất không tồi.

Thần thức Từ Tử Nham dạo một vòng thì tìm được phòng của tiểu hài tử ở trong sân.

Phòng không lớn, nhưng được trang trí rất tốt, cha mẹ nhà này hẳn là rất yêu thương tiểu hài tử này, từ cách trang trí phòng, tựa hồ là phòng của một nam hài tử.

Từ Tử Nham bước vào phòng thì dừng một chút, vẻ mặt do dự liếc nhìn Từ Tử Dung.

Nam hài tử thích chơi búp bê a.... Anh nhớ rõ khi còn nhỏ, Từ Tử Dung rất thích căn phòng màu hồng phấn đâu......

Anh khẽ dời mắt, trong lòng suy nghĩ một ngày nào đó có nên may một bộ y phục hồng phấn cho Tử Dung không nhỉ? a_a

Từ Tử Dung: == Vì sao ánh mắt ca ca nhìn ta lại kỳ quái như thế, khiến lưng ta run rẩy?

Thiên Nhạc ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, oán hận xoay mặt đi: Càng khoe ân ái càng nhanh chia tay! Ghét nhất là liếc mắt đưa tình!

Từ Tử Nham dùng thần thức dò xét một vòng trong phòng, rất nhanh tìm được trong ngăn tủ được một con búp bê khác.

Nói đến cũng lạ, đã trải qua mấy ngàn năm, ngay cả linh thạch cũng hóa thành tro, nhưng hai con búp bê gỗ này vẫn nguyên vẹn như vậy, không thể không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Bất đồng với búp bê trong lu gạo, trong ngăn tủ là một búp bê hình tiểu nữ hài.

Trên người búp bê mặc một cái váy dài, ngũ quan tinh xảo tinh tế, sinh động như thật. Thời điểm Từ Tử Nham đối diện với búp bê lại đột nhiên hoảng hốt trong tích tắc, cảm thấy hình như búp bê nữ chớp mắt nhìn anh.

Từ Tử Nham: Đậu mè! Hù chết anh rồi!

Từ Tử Nham cơ hồ là phản xạ có điều kiện ném búp bê nữ ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang giòn.

"Ca ca?" Từ Tử Nham khó hiểu nhìn anh.

Từ Tử Nham biểu tình rối rắm: "Búp bê kia vừa rồi chớp mắt nhìn ta."

Từ Tử Dung ngẩn ra, sau đó nhìn búp bê kia.

Búp bê nữ xui xẻo bị ném xuống đất, mặt hướng lên trời, rõ ràng là một búp bê gỗ, nhưng Từ Tử Nham lại nhìn thấy biểu tình ủy khuất trên gương mặt kia.

Từ Tử Nham: == nima, đây là bị quỷ nhập sao!

Hít một hơi thật sâu, Từ Tử Nham lại nhặt búp bê trở về.

Trên váy búp bê nữ dính một hạt bụi, Từ Tử Nham vỗ vỗ giúp nó, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy búp bê nữ lộ ra biểu tình mỉm cười, nhưng đợi cho Từ Tử Nham nhìn kỹ, lại phát hiện biểu tình của nó căn bản không có biến hóa gì hết, phảng phất như vừa rồi là ảo giác của chính anh.

Từ Tử Nham khóe miệng trừu trừu, quỷ thì quỷ đi, cái khác không dám nói, trừ phi quỷ vật này có thể cường đại đến mức nháy mắt trực tiếp hạ gục anh, nếu không trước mặt Đấu Chiến Thắng Thanh nhà anh, tất cả đều là cặn bã.

Thuộc tính thiên phú phá tà cũng không phải ăn chay! Bất luận là cái quỷ vật gì có gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đấu Chiến Thắng Thanh, tất cả đều phải trả giá đại giới!

Từ Tử Nham hai tay nâng búp bê nữ, hung dữ uy hϊếp: "Hừ hừ, ta nói cho ngươi biết, Đấu Chiến Thắng Thanh nhà ta rất lợi hại. Nếu ngươi muốn phá rối thì phải nghĩ đến hậu quả!" Nói xong, anh còn cố ý phóng Tiểu Thanh ra ngoài đi dạo một vòng.

Búp bê nữ bị đe dọa thành công tưởng chừng như muốn khóc, nó ấm ức dùng đôi mắt nhỏ nhìn Từ Tử Nham đến chột dạ — — anh luôn cảm thấy mình giống như đang bắt nạt trẻ con. →_→

Nội tâm Từ Tử Nham hơi áy náy, sau đó nhanh chóng phát hiện manh mối tương thích với hai con búp bê.

Nói là manh mối nhưng thật ra cũng không rõ ràng lắm, anh phát hiện một "mật thất" nho nhỏ trong núi giả ở hậu viện.

Nói là mật thất nhưng trên thực tế chỉ là một vùng trũng nho nhỏ vô tình được thợ tạo ra khi xây núi giả. Đối với người lớn mà nói, nơi này không có ý nghĩa gì, nhưng đối với tiểu hài tử thì lại là một "mật thất" tự nhiên.

Trong "mật thất" lót thảm rất dày, trên thảm bày bộ đồ chơi gia chơi.

Mấy thứ này đều làm từ gỗ, từ cái giường đến cái bàn, rất giống một cái phòng nhỏ hoàn chỉnh.

Từ Tử Nham nhìn những "món đồ chơi" đó, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm kỳ quái. Gian "mật thất" này không phải là để hai con búp bê sinh hoạt chứ?

Trong mật thất đặt một bộ bàn mini, nhìn kích cỡ cái ghế bên cạnh rất vừa vặn với hai con búp bê gỗ này. Chuyện thú vị nhất là trên bàn còn đặt một bộ trà cụ, nhìn từ vị trí trưng bày thì chắc chắn có hai người ngồi ở hai đầu đang thưởng thức trà.

Từ Tử Nham nhìn nhìn cái bàn, liền đặt hai con búp bê gỗ ở hai bên ghế. Nghĩ nghĩ, lại đem hai cái chén trà nhỏ đặt lên tay hai con búp bê.

Hai con búp bê đồng thời lộ ra biểu tình mỉm cười, nhưng đợi Từ Tử Nham nhìn kỹ thì lại khôi phục trạng thái ban đầu, hoàn toàn là búp bê gỗ không có linh hồn.

Từ Tử Nham đối với hai con búp bê quỷ dị này đã không còn ý nghĩ gì, anh sờ sờ trán mình, trong đầu cũng không có ý niệm xuất hiện bất thình lình nữa, liền dứt khoát lôi kéo Từ Tử Dung rời khỏi núi giả.

Không nghĩ tới còn không đợi bọn họ đi ra ngoài, liền nghe ầm một tiếng, một hòn đá lớn cỡ đầu người từ trên núi giả rớt xuống, lăn đến trước mặt Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham:.....

Anh luôn cảm thấy hòn đá kia xuất hiện rất trùng hợp!

Từ Tử Nham lặng lẽ quay lại nhìn hai con búp bê, lại phát hiện chúng đã làm ra động tác uống trà, chén trà trong tay đặt bên môi, ngay cả vẻ mặt cũng biến thành say sưa, dường như ngửi thấy hương trà đậm đà.

Từ Tử Nham bị biến hóa quỷ dị dọa sợ run cầm cập. Tuy rằng từ đầu tới cuối, anh không cảm nhận được ác ý nhưng tự dưng gặp chuyện quỷ dị như vậy cũng đủ làm anh kinh hãi.

Từ Tử Dung tiện thể nhìn sang cũng phát hiện biến hóa của hai con búp bê. Y nheo mắt, muốn dùng huyết thú thử thăm dò nhưng không biết vì lý do gì lại không ra tay.

Y nhặt hòn đá lên, dùng lực bóp một cái, vỏ ngoài hòn đá vỡ thành bột phấn bay xuống, lộ ra một cái hộp được cất giấu bên trong.

Trên hộp không có cơ quan nào, Từ Tử Dung mở ra. Ngoài dự liệu của y, trong hộp không có thiên tài địa bảo gì mà là một chiếc — — khăn tay?

Không, không phải khăn tay.

Từ Tử Dung nhíu mày, khối khăn màu đỏ bên trên có thêu hai con uyên ương nghịch nước, chung quanh còn khảm một ít hạt châu nhỏ màu sắc rực rỡ.

Rất rõ ràng, đây là khăn voan, không sai, chính là loại tân nương tử dùng khi kết hôn.

Thứ đồ chơi này — — có ích lợi gì?

Từ Tử Dung khó hiểu, đưa khăn voan cho ca ca.

Thứ này căn bản không có nửa điểm dao động linh lực, chỉ là đồ vật bình thường. Hơn nữa, cho dù là vật phàm thì người thêu nó cũng không quá tinh tế. Tuy rằng Từ Tử Dung không hiểu thêu thùa, nhưng trên thân hai con uyên ương nghịch nước có vài chỗ bị lỗi, thật sự quá rõ ràng, ngay cả muốn vờ như không thấy cũng khó.

Nói tóm lại, đây là một chiếc khăn voan đỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, thêu thủ công ẩu tả!

Từ Tử Nham cũng không nhìn ra khăn voan đỏ này có tác dụng gì, lật qua lật lại, kiểm tra một hồi lâu, cuối cùng anh xác nhận đây chỉ là một khăn voan đỏ bình thường.

Câm nín nửa ngày, Từ Tử Nham đem chiếc khăn voan đỏ này nhét vào trong Phương Cách, mặc kệ hữu dụng hay không, dù sao cũng không chiếm chỗ, thu vào trước rồi nói.

Rời khỏi ngôi nhà này, xác nhận trong đầu mình không còn ý niệm nào xuất hiện nữa, đoàn người Từ Tử Nham liền bắt đầu xuất phát tới bí kính tiếp theo.

Dọc theo đường đi, bọn họ né tránh hai yêu quái đại thụ, một giá sách có răng nanh sắc bén cùng cái chuông chân dài.....

Nói chung trong trung tâm thành có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, tất cả đều biến thành yêu quái.

Sau khi mở cơ quan, tiến vào bí kính, ba người mới xem như thở ra một hơi, một đám yêu quái này đó đều có chiêu số đặc thù, nếu thật sự đánh nhau, bọn Từ Tử Nham chưa chắc đánh không lại bọn nó, chẳng qua mấy thứ này bản thân cũng không có chỗ tốt, tiêu diệt bọn nó còn lãng phí thời gian, xuất phát từ nguyên nhân hiệu suất, bọn họ liền dứt khoát chạy trốn một đường, trực tiếp vọt vào bí kính thứ hai.

Trong thông đạo rất an tĩnh, dường như trong mỗi bí kính đều có thông đạo gần giống nhau.

Đi được một khoảng, Từ Tử Nham liền thấy được một đại sảnh rất quen thuộc.

Đại sảnh này không khác cái ở bí kính thứ nhất lắm, trừ bỏ mặt đất được lát gạch trắng đen xen nhau, còn lại hết thảy trang trí cơ bản đều giống nhau.

Chẳng qua lúc này đây, góc tường không có những bút lông hoạt bát đáng yêu (??), ngược lại trong góc phòng chất đống đá to tròn màu trắng đen.

Sau khi Từ Tử Nham vài đại sảnh, hai đống đá lập tức đứng thẳng, từng viên từng viên đều nhìn về phía Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham:.....

Nhìn mặt đất rồi nhìn sang quân cờ hai màu trắng đen, ai cũng biết cửa ải này cần phải đánh cờ thắng mới qua ải, chỉ là.....

Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ kiếp, ta không biết chơi cờ vây, tính sao đây? Có thể đổi thành cờ ca rô không?

Từ Tử Dung cười nhạt, thong thả ung dung thay vị trí với ca ca, chỉ huy những quân cờ màu đen ở trên bàn, theo thời gian trôi đi, quân cờ màu đen dần dần nối thành một mảnh, không ngừng chiếm không gian quân cờ màu trắng, quân trắng đương nhiên còn nỗ lực giãy giụa, ngay cả Thiên Nhạc không hiểu cờ vây cho lắm cũng nhìn ra quân trắng đã không còn cơ hội lật ngược thế cờ.

Từ Tử Nham ngồi xổm trong góc phòng vẽ vòng tròn, trong lòng oán thầm người bố trí cơ quan, chắc chắn hắn ta chưa từng chơi cờ ca rô — thứ trò chơi càng chơi càng mê!

******

Sorry mn, tuần trước học bù đầu bù cổ nên k post đc, sắp thi r nên học nhiều lắm, mn thông cảm ლ(´ ❥ 'ლ)