Bây giờ thời gian đã không còn sớm, rất nhiều người cũng đã vội vàng rời khỏi, trong phòng tắm trống trải hơi nước tràn ngập, chỉ ngẫu nhiên có thể trông thấy một hai cái bóng dáng trần trụi.
Trương Lợi muốn cự tuyệt, nhưng cho dù hắn sử dụng ra sức khỏe lớn đến đâu thủy chung vẫn không cách nào đẩy Trần Khiết đang rơi vào điên cuồng ra.
Trao đổi nước bọt, hắn có thể cảm giác rõ ràng được trong miệng đậm đặc mùi máu tươi, nhưng hắn không biết máu này rốt cuộc là của hắn hay Trần Khiết .
Trần Khiết hôn môi là hung ác, cuồng dã như thế, cùng hình ảnh hắn ngày bình thường lạnh lùng ít nói hoàn toàn bất đồng.
Đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, ý thức càng ngày càng hỗn loạn.
Trong hỗn loạn, Trương Lợi cảm giác được mình bị trở mình, hắn hai tay chống ở trên vách tường, Trần Khiết chống đỡ sau lưng hắn, hắn biết rõ động tác này ý vị như thế nào, trong nháy mắt, mừng như điên, sợ hãi, bàng hoàng cuốn tới.
Hắn không biết Trần Khiết tại sao lại có phản ứng như vậy.
Là vì kỳ sinh lý đến? Có phải bởi vì đối với hắn thật ra còn ôm một chút tưởng niệm như vậy?
Ngay lúc Trần Khiết sắp liều lĩnh đi vào, xa xa bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng của Randall: “Các ngươi muốn bị đá khỏi quân đội sao?"
Toàn thân Trương Lợi cùng Trần Khiết đều chấn động.
Lực đạo trên tay Trần Khiết nới lỏng, Trương Lợi lập tức từ trong nhẫn không gian lấy ra áo tắm đắp lên người, chật vật không chịu nổi rời khỏi hiện trường.
Randall từng bước một đi về hướng Trần Khiết.
Trần Khiết cúi thấp đầu, khăn tắm quấn ở quanh hông đã sớm bởi vì lúc trước giãy dụa trên phạm vi lớn rơi trên mặt đất, hắn khom người đem khăn tắm ướt đẫm nhặt lên, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó lấy ra trang phục huấn luyện mặc lên.
Randall nhìn hắn rời khỏi, bỗng nhiên lên tiếng hô: "Trần Khiết."
Trần Khiết dừng chân lại.
Randall nhìn bóng lưng của hắn: “Nếu như thật sự để ý hắn, thì đừng làm tổn thương hắn."
Quân đội tham gia trú quân ở rừng rậm, tất cả kiến trúc đều là trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi lập nên, tự nhiên là cũng không quá mức đẹp.
Beta nam cùng Alpha đều ngủ chung giường lớn, không sắp xếp 20 người, một phòng tổng cộng bố trí 5 người. Trương Lợi vội vội vàng vàng trốn về kí túc. Lúc này cũng đã muộn rồi, các nam nhân lết thân thể mệt mỏi đi vào, phần lớn đều là tùy tiện tìm vị trí nằm xuống.
Trương Lợi cùng Randall, Trần Khiết, Trần Tuấn Vũ được phân vào trong một gian phòng lớn.
Lúc hắn đi vào, Trần Tuấn Vũ đã tìm được vị trí, trông thấy hắn, lập tức vẫy tay cười lưu manh.
Tại cửa ra vào Trương Lợi hơi ngừng lại, đợi trong lòng thoáng nhẹ nhàng, mới hướng Trần Tuấn Vũ đi qua.
Trần Tuấn Vũ có thâm ý khác nhìn hai mắt hắn, không nói nhiều liền nằm xuống, nhưng mà không có lập tức ngủ, mở ra quang não soạn tin tức văn tự.
Trương Lợi không có đem tâm tư đặt trên người hắn.
Trần Tuấn Vũ ngủ gần một bên vách tường, Trương Lợi do dự một chút, nghiêng người nằm ở bên cạnh Trần Tuấn Vũ.
Trương Lợi nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được, trong đầu của hắn từ đầu đến cuối đều lặp đi lặp lại một màn trong phòng tắm kia, đến bây giờ trong miệng vẫn còn cảm giác được hương vị máu. Hắn mơ hồ cảm thấy Trần Khiết cũng để ý hắn, loại để ý này có lẽ cũng không chỉ là để ý giữa anh em bạn thân, mà là độc chiếm dục đối với vật sở hữu.
Thế nhưng tại sao lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ Trần Khiết cũng thích hắn? Chỉ là không muốn thừa nhận?
Trương Lợi đối mặt hướng cửa phòng, có thể trông thấy người lục tục đi vào. Chỉ chốc lát sau, Randall cùng Trần Khiết một trước một sau đi tới, trong lòng hắn liền căng thẳng, cũng không biết làm sao liền trở mình.
Sau lưng truyền đến âm thanh ma sát của vật liệu may mặc, Trương Lợi cảm thấy rất hồi hộp, bốn người ngủ cùng nhau là không thể tránh khỏi, thế nhưng Trần Khiết nhất định sẽ lựa chọn ngủ ở nơi cách hắn xa nhất?
Ngay sau đó, hắn cảm giác được có người nằm xuống.
Hẳn là Randall điện hạ đi?
Hắn và Trần Khiết vừa mới phát sinh chuyện tình xấu hổ như vậy, Trần Khiết làm sao có thể ngủ ở bên cạnh hắn?
Trương Lợi trợn tròn mắt, trong tầm mắt một vùng tăm tối, chỉ có thể mơ hồ trông thấy ánh sáng hơi yếu bên chỗ Trần Tuấn Vũ. Trần Tuấn Vũ giống như là đang cùng ai nói chuyện phiếm, luôn luôn không có ngủ. Trương Lợi nhìn một chút, con mắt chua xót chết người, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Lúc nửa đêm, hắn cảm thấy tay chân lạnh như băng, thân thể không tự giác co lại thành một cục.
Đúng lúc này, phía sau có một thân thể nóng như lửa dính sát, Trương Lợi không tự chủ được dựa vào phía sau, toàn bộ phía sau lưng còn có bờ mông đều dính sát thân thể ấm áp kia.
Ngay từ đầu, hắn cũng không nghĩ nhiều, chờ suy nghĩ dần dần trở lại, hắn bỗng nhiên kinh ngạc mở to mắt, cả người đều trở nên cứng ngắc lại!
Hắn vẫn cho là người đứng phía sau là Randall điện hạ, nhưng Randall điện hạ làm sao có thể tới gần hắn như vậy?
Như vậy người này nhất định là...
Trần Khiết!
Hắn không cách nào hình dung tâm tình giờ khắc này, giống như là trong nháy mắt có vô số loại cảm xúc giống như suối phun bắt đầu trào ra, làm cho cả người hắn đều chết lặng.
Hắn không dám quay đầu, cơ bắp toàn thân căng cứng như đá.
Có một cánh tay từ phía sau duỗi ra phía trước, nắm eo của hắn.
Trương Lợi cũng bị kinh hách đến choáng váng, hắn không dám nhúc nhích, sợ một khi Trần Khiết biết mình tỉnh rồi, cánh tay kia, l*иg ngực nóng như lửa kia sẽ rời khỏi hắn.
Thân thể bởi vì khẩn trương cao độ trong thời gian dài mà đau nhức run rẩy. Bỗng nhiên, hắn cảm giác được cái kia ở trên cổ hô hấp rõ ràng tăng nhanh rất nhiều, hắn trừng to mắt, thống khổ khó nhịn chờ Trần Khiết phản ứng. Trần Khiết nhất định đã cảm giác được hắn tỉnh, cho nên kế tiếp cái ấm áp này chỉ vẻn vẹn dừng lại trên người mình một lát rồi sẽ rời đi?
Lại không nghĩ tới sau một hồi lâu, Trần Khiết vậy mà lại gần hơn rất nhiều.
Lúc này, hắn vậy mà đem mặt chôn ở phần gáy Trương Lợi.
"Trương Lợi."
Trương Lợi toàn thân chấn động.
"Hôm nay... Thật xin lỗi." Cánh tay khoác lên trên lưng Trương Lợi chậm rãi siết chặt: “Tớ cũng không biết mình bị sao, vừa nhìn thấy cậu ở trần thân thể liền..."
Trương Lợi không lên tiếng, không có bất kỳ đáp lại nào.
"Có lời muốn nói với cậu."
"..."
"Chúng ta... Có thể thử kết giao không?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, mỗi khi nói một chữ, hơi thở đều phả lên trên da Trương Lợi, gây nên một trận run rẩy.
"Không muốn trả lời sao?"
Trương Lợi như trước không nói chuyện.
"Tức giận?"
Xung quanh truyền đến chiến hữu nói mê, Trương Lợi sợ đánh thức người bên cạnh, vì vậy quay người nhìn Trần Khiết.
Hai người dựa vào gần như thế, thân thể của đối phương phát ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố đặc biệt quanh quẩn tại chóp mũi, giống như là mộng huyễn tề khiến người ta đắm chìm trong đó.
Trương Lợi do dự thật lâu, hỏi: "Cậu là nghiêm túc?"
Trần Khiết không rõ ràng mục đích hắn hỏi lời này.
"Không phải do thương hại tớ sao?"
"Thương hại cậu?" Trần Khiết chuyên chú nhìn Trương Lợi, trong bóng tối, cặp mắt kia đặc biệt sáng ngời, thật giống như đèn l*иg, có thể trực tiếp chiếu vào bên trong tâm khảm của người ta, mang đến hy vọng cùng tương lai.
"Tớ không phải thương hại cậu." Trần Khiết ý đồ làm cho nét mặt của mình nhìn nhu hòa một ít, nhưng bởi vì động đến miệng vết thương, ngũ quan đều méo mó.
Trương Lợi liền vội vàng hỏi: "Là tớ đả thương? Tớ không phải cố ý..."
"Không có việc gì." Trần Khiết cầm chặt tay Trương Lợi: “Cho nên, cậu đồng ý không? Kết giao với tớ."
Trương Lợi gục đầu xuống: “Tớ không biết tại sao cậu đột nhiên lại nói như vậy."
"Trong khoảng thời gian này tớ đã hiểu rõ." Trần Khiết nắm bắt cái cằm của hắn, bắt buộc hắn đối mặt với chính mình: “Tớ không thể mất cậu, mặc kệ cậu làm bạn tốt của tớ hay là người yêu. Cho nên tớ mới muốn thử kết giao với cậu. Trong quá trình ở nơi này cùng nhau nỗ lực, tớ sẽ từ góc độ người yêu chiếu cố cậu hết mình, quan tâm cậu, cậu cảm thấy như vậy được không?"
Trương Lợi mở to mắt: “Không cần miễn cưỡng chính mình như vậy."
"Cậu cảm thấy tớ là miễn cưỡng?" Trần Khiết cầm chặt tay của hắn, thăm dò chạm vào bộ vị của mình.
Trương Lợi ý thức được động tác của hắn, lập tức muốn rút tay về, lại bị Trần Khiết cường thế kéo lại,trong nháy mắt va chạm, Trương Lợi chỉ cảm thấy mạch máu đều muốn nổ tung!
"Kỳ sinh lý lần đầu của tớ đã tới từ một năm trước, cậu cũng biết." Trần Khiết cúi đầu nói với hắn: “Sau đó mặc dù rất ít sử dụng thuốc ức chế của Alpha, nhưng lần này trước khi bắt đầu tập huấn, tớ đã đặc biệt sử dụng. Nhưng mà lúc ở trong phòng tắm, cũng bởi vì trông thấy thân thể của cậu..."
"Tớ biết rồi." Trương Lợi rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm l*иg ngực Trần Khiết, lặp lại: "Tớ biết rồi."
"Vậy cậu bằng lòng kết giao với tớ sao?"
"..."
Trần Khiết dùng sức đem tay Trương Lợi hướng bộ vị của chính mình đè lên: “Nguyện ý không?"
Trương Lợi chỉ cảm thấy tay bị phỏng chết người, vội vàng khô khốc trả lời: "Nguyện ý, nguyện ý."
"Vậy sau này đừng trần trụi thân thể ở trước mặt người ngoài, được không? Dù là nửa người trên cũng không được."
"Biết rồi."
Ngày hôm sau rạng sáng 5:30, sắc trời còn sớm.
Tiếng còi bỗng nhiên vang lên, toàn bộ người chung giường đều giống như con tôm từ trong chăn bật dậy, nhanh chóng đi giày vào nhà tắm rửa mặt, sau đó xếp thành hàng ở phía trước kí túc.