Hắn mở ra quang não, điều tra số truyền tin của Trần Tuấn Vũ, nhìn chằm chằm thật lâu.
Ảnh đại điện của Trần Tuấn Vũ là một vương miện, Lance không biết tại sao hắn phải dùng vương miện làm ảnh đại diện, ở niên đại đề cao tên thực này, người bình thường đều dùng hình của mình làm ảnh đại diện.
Hắn nhìn chằm chằm ảnh đại diện hình vương miện vài phút đồng hồ, rốt cục quyết định ấn xuống nút đề nghị trò chuyện! Thực tế hắn rất muốn dùng video, nhưng nghĩ đến, bây giờ cũng đã là buổi tối rồi, nếu như gọi video có thể sẽ bất tiện.
Đề nghị trò chuyện phát ra không đến 5 giây, trong quang não xuất hiện âm thanh vừa ôn nhu lại mang theo vô lại của Trần Tuấn Vũ: “Lance điện hạ?"
Nghe thấy thanh âm này, lòng của Lance đều muốn bay lên giữa không trung, hắn lập tức nói: "Bổn cung ở đây."
Thanh âm Trần Tuấn Vũ vừa nhẹ vừa ôn nhu, giống như tình nhân ở bên tai nói nhỏ: “Đi dạo sân trường cùng gamma tinh cầu, có mệt không?"
"Không sao, nhưng có chút không yên lòng."
"Làm sao vậy? Có chuyện phiền lòng?"
Lance thở dài, không nói chuyện... Trần Tuấn Vũ trầm mặc hai giây, hỏi: "Làm sao, có tâm sự?"
"Xem là như thế đi."
Trần Tuấn Vũ nửa đùa hỏi: "Đã có người mình thích?"
Trong nội tâm Lance lộp bộp, nghĩ thầm làm sao anh biết?
"Lance điện hạ ưu tú như thế, người được em thích nhất định cũng vô cùng ưu tú đi? Có thể giới thiệu cho ta biết không?"
"Cũng không tính là được thích đi. Chỉ có thể nói là có hảo cảm. Anh biết sao?"
"Có biết".
Lance lập tức kịp phản ứng: “Anh cũng có người mình thích?"
"Không phải thích." Trần Tuấn Vũ sửa lại.
"Vậy là gì?"
"Là yêu." Trần Tuấn Vũ không chút nào che dấu tình ý cùng quyến luyến đối với người kia: “Ta yêu hắn, vô cùng vô cùng yêu hắn."
"... Tại sao trước kia không có nghe anh nói qua?" Lance cảm thấy trong nội tâm buồn bực cực kỳ, cũng bởi vì do biết rõ Trần Tuấn Vũ đã có người trong lòng.
"Không phải là do em không có hỏi ta sao?"
"Đây là câu trả lời kiểu gì? Chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng đội vào sinh ra tử, ngay cả loại chuyện này đều không thể chia sẻ cho nhau, vậy còn là đồng đội gì nữa?"
"Hiện tại em chưa biết?"
"Anh..." Lance nhắm mắt lại, trong nội tâm ê ẩm, có cảm giác kỳ quái giống như lúc còn bé bị ủy khuất.
Trong lòng hắn nghĩ, nếu Trần Tuấn Vũ đã có người trong lòng, vì sao lúc trước còn luôn chủ động liên hệ hắn? Làm hại hắn cho rằng Trần Tuấn Vũ...
"Nhưng mà, hắn không biết." Trần Tuấn Vũ nói xong, lại bổ sung thêm: "Hẳn là không biết."
"Tại sao? Anh là thầm mến?"
"Đúng."
"Đã được bao lâu?"
"Bảy tám năm đi."
"Lâu như vậy?" Lance mím mím môi: “Lá gan của anh cũng thật là nhỏ, thích người kia cũng đã bảy tám năm, đến bây giờ vẫn còn là thầm mến."
Trần Tuấn Vũ sảng khoái thừa nhận: "Lá gan của ta quá nhỏ. Em cảm thấy ta sẽ có dũng khí đến thổ lộ sao?"
"Cái này... Người bình thường đều sẽ không thích người nhát gan?"
"Ta hiểu."
"Vậy hiện tại hắn có đối tượng chưa?"
"Chắc là chưa có."
"Bộ dạng hắn ra sao, nhìn được không?"
"Tướng mạo a..." Trần Tuấn Vũ tựa hồ đang nhớ lại: “Còn nhớ lúc ấy ta vừa mới đối với phân loại giống người hiểu rõ, trong lúc vô tình ở trong TV trông thấy hắn, từ đó về sau liền không quên được nữa.
Hắn thật sự là vô cùng đáng yêu, ta cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Omega nào tinh xảo như thế.! Tóc mềm mại giống như ánh mặt trời mùa đông lộ ra khỏe mạnh sáng bóng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, lúc hắn cười khi thức dậy, con mắt cong cong, đôi má còn có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu..."
Lance càng nghe càng cảm thấy khó chịu, hắn xem như hiểu được, cho dù mình đối với Trần Tuấn Vũ là cảm giác gì, hắn đều không có cơ hội! Hắn đứng dậy "Ừng ực ừng ực" uống một chén nước, sau đó đột nhiên đánh gãy hồi ức của Trần Tuấn Vũ,
"Bổn cung mệt nhọc."
Trần Tuấn Vũ lấy lại tinh thần, thanh âm như trước ôn nhu chết người: “Được rồi, ngủ ngon."
Lance tức giận đóng quang não, chui vào vào trong chăn, nhụt chí lăn qua lăn lại trên giường.
Trần Tuấn Vũ đã có đối tượng thầm mến! Đã có người trong lòng!
Nếu đã vậy còn ôn nhu với hắn như vậy làm gì!? Trêu hoa ghẹo nguyệt sao!? dâʍ ɭσạи sao!? Ăn trong chén nhìn trong nồi sao!? Không biết xấu hổ tiện, nam, nhân!
Lance buồn bực cực kỳ, giằng co trên giường nửa giờ đều không ngủ, hắn dứt khoát chui từ trong chăn ra, dự định chửi bậy cùng Hạ Mạt, ai biết chưa đợi hắn ấn xuồng đề nghị video, đã nhìn thấy bên trong quang não có một tin tức chưa đọc.
Liếc qua một cái, người gửi là Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ, hiện tại hắn vừa nhìn thấy ba chữ kia trong nội tâm liền bực bội!
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm tên một lúc lâu, mới ấn mở tin tức, trong tin tức chỉ có bốn chữ, nhưng chính là bốn chữ này, là ngọn nguồn, làm cho Lance triệt để, mất ngủ!
Bên trên viết là: "Ngủ ngon, yêu em."
Lance đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên: “Ngủ ngon" hắn có thể hiểu, nhưng hai chữ đằng sau là chuyện gì đang xảy ra ah!? Xuyên rồi sao!?
Thứ hai.
Sau khi đưa tiễn sứ đoàn của ba tinh cầu, Hạ Mạt khôi phục sinh hoạt hai điểm tạo thành một đường thẳng lúc trước! Buổi sáng xuất phát từ xưởng chế tạo cơ giáp Hoàng Gia đến trường học, buổi chiều 5:00 từ trường học trở về xưởng chết tạo cơ giáp Hoàng Gia.
Trưa 12:00, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Randall liền đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng học.
Mấy học sinh tới gần cánh cửa trông thấy hắn, lập tức che miệng cười trộm: "Ầy, ta đã nói Randall điện hạ nhất định sẽ đến!"
"Bụng Hạ Mạt các hạ cũng sắp được hai tháng rồi? Thật hạnh phúc, còn trẻ như vậy đã có bảo bảo."
Trong lúc bọn họ đang nhỏ giọng bát quái, Hạ Mạt đã thu thập xong đồ đạc rời khỏi phòng học, Randall tiến lên đón, nắm lấy bờ vai của cậu một cách tự nhiên, cúi đầu xuống nói với cậu gì đó.
Mấy người trong phòng học lập tức hưng phấn mà dậm chân tại chỗ.
"Trời ạ trời ạ! Các ngươi có nhìn thấy Randall điện hạ cười không? Sao trên thế giới này lại có nụ cười mê người như vậy, tâm đều muốn xong rồi! Bọn họ quả nhiên rất ân ái!"
"Đúng thế, ngươi cũng không ngẫm lại bụng Hạ Mạt các hạ lớn như thế nhưng vẫn không chịu thua kém? Nếu như ta là Alpha, gặp được một Omega ưu tú như vậy, đâu chỉ là ôn nhu, quả thực hận không thể đem hắn nâng trong lòng bàn tay!"
"Thật hâm mộ, nếu như ta cũng có thể giống như Hạ Mạt các hạ thì tốt rồi."
"Hạ Mạt các hạ đó là trời ban phúc, ngươi a, cầu cũng cầu không được."
"..."
Hạ Mạt bị Randall nửa ôm xuống lầu, trên đường đi gặp được vô số người chú ý. Cậu cảm thấy không được tốt, vì vậy không được tự nhiên giật giật bả vai.
"Không thoải mái?" Randall nhẹ giọng hỏi.
"Không, không phải." Hạ Mạt cười cười, ánh mắt thoáng liếc qua một nữ Beta đang vụиɠ ŧяộʍ chụp ảnh, vì vậy nhỏ giọng nói với Randall: "Chúng ta đừng làm như vậy, ảnh hưởng không tốt."
Hạ Mạt cố kỵ rất có lý, Exxon dù sao cũng là trường quân đội, phong cách trường học nghiêm ngặt, đối với phương diện tình cảm của học sinh cũng ràng buộc nhiều hơn.
Randall biểu thị vô cùng lý giải, buông bờ vai của cậu ra, nhưng vẫn như cũ thời khắc đề phòng, sợ hắn có chuyện ngoài ý muốn, hai người cùng nhau đi vào căn tin học sinh, mấy người Lance đã đến từ sớm rồi, liền ngồi bên cạnh cửa sổ.
Đồ ăn đã chọn tốt.
Randall đỡ Hạ Mạt ngồi xuống trước, lúc này mới ngồi bên cạnh Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhìn thoáng qua đồ ăn trong mâm, nói với Lance: "Là cậu chọn giúp tớ sao?"
Lance rõ ràng đang trong trạng thái rời rạc, vậy mà không có phản ứng lại cậu chút nào.
Hạ Mạt nghi ngờ nhìn về phía Trương Lợi, Trương Lợi nhún nhún vai: “Hôm nay vừa nhìn thấy hắn đã là bộ dạng này."
Vu Triết một bên ăn một bên không để ý nói: "Trúng tà."
Hạ Mạt lo lắng nhìn về phía Randall, Randall cảm giác được ánh mắt của cậu, đem ánh mắt từ Lance chuyển dời đến Hạ Mạt, lạnh nhạt nói: "Tranh thủ thời gian ăn đi."
"Ừm." Hạ Mạt vùi đầu ăn cơm, một bên ăn thỉnh thoảng lại quan sát Lance.
Hốc mắt Lance tất cả đều thâm đen, nguyên nhân chắc là do tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, tuy nhiên nhìn nét mặt của hắn, lại không giống như là gặp chuyện gì không tốt.
Hạ Mạt trong lòng tràn đầy nghi hoặc cơm nước xong xuôi.
Một đoàn người đi ra cổng chính căn tin, Hạ Mạt cố ý đi chậm lại đằng sau cùng Lance...song song cùng đi, hắn có rất nhiều lời muốn nói, vừa mới chuẩn bị đem những suy nghĩ trong đầu nói ra, đã nhìn thấy Lance bỗng nhiên giơ cổ tay lên, vẻ mặt mong đợi mở ra quang não.
Hạ Mạt liếc một cái, bên trên quang não là một tin tức văn tự.
Tin tức văn tự?
Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, dưới tình huống bình thường tất cả mọi người đều không biết dùng tin tức văn tự, mà lựa chọn dùng video thu hình lại để truyền tin tức.
Tê......
Người gửi tin tức này ngược lại là có chút kỳ quái.
Cậu muốn sát lại gần một chút để nhìn rõ ràng nội dung, Lance giống như đang đề phòng cậu, bỗng nhiên đóng quang não lại, nhìn cậu hỏi: "Làm gì vậy?"
Hạ Mạt khoát khoát tay: “Đúng đấy hiếu kỳ ngươi hôm nay làm sao luôn luôn không tập trung."
"Có sao?"
"Có, tất cả mọi người đều nhìn ra."
Lance thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, rất rõ ràng, hắn thật sự là không tập trung, hắn sờ lên mặt của mình, sau đó cứng rắn nói cười hai cái: “Chỉ là buổi tối hôm qua mất ngủ mà thôi."
"Tại sao mất ngủ?"
Lance há hốc mồm, sau một hồi lâu mới nói: "Chắc là bởi vì hoàng huynh cùng hoàng tẩu cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ, tâm tình rất kích động."
"Ah?" Hạ Mạt kỳ quái nhìn hắn, cậu và Randall đính hôn hôm trước, tên này đêm qua mới mất ngủ, trước sau kém 24 tiếng, không khỏi có chút trì độn đi? Mặc dù trong lòng Hạ Mạt tràn đầy nghi hoặc, bất quá nếu Lance không muốn nói, cậu cũng không cưỡng ép, chỉ đành đem nghi hoặc trở về phòng ngủ hỏi Randall.
Lance cùng Vu Triết trở lại kí túc xá Omega.
Hạ Mạt thân là Omega, vốn cũng có thể nghỉ lại trong kí túc xá Omega, nhưng mà cân nhắc đến chuyện cậu đang mang bảo bảo, cho nên nhân viên nhà trường đặc biệt cho phép cậu và Randall ở cùng một chỗ.
Sau khi Hạ Mạt cùng Randall vào phòng, Randall lập tức trải giường chiếu. Hạ Mạt muốn giúp đỡ, Randall lập tức ngăn lại hành động của cậu, làm cho cậu ngồi ở bên giường, thanh âm trầm trọng nói: "Tình huống của em đặc biệt, sao có thể làm mấy chuyện này?"
Hạ Mạt dở khóc dở cười: “Em dễ hỏng như vậy?"
Tuy nói cậu cũng vô cùng khẩn trương khi trong bụng mang bảo bảo, nhưng mà Randall đã nói như vậy, một ngày hai mươi bốn giờ cái gì cũng không cần làm không phải là quá tốt sao?