Randall cằm đặt ở trên bả vai Hạ Mạt, nghe thấy Hạ Mạt bảo đảm, trên mặt nhanh chóng lướt qua một cái nụ cười, rất nhanh liền khôi phục thần sắc lạnh như băng kia, hắn hạ thấp giọng hỏi: "Em là nói thật ?"
"Thật, đương nhiên là thật!" Vì để cho Randall tin tưởng, cậu mạnh mẽ vỗ vỗ bộ ngực: “Nói giữ lời!"
Động tác thô lỗ này làm Randall nhìn hãi hùng khϊếp vía: “Được rồi được rồi, ta tin tưởng em. Mau mặc quần áo vào, trước tiên đi ra ngoài ăn cơm, không phải nói ngày hôm nay chín giờ làm kiểm tra sao?"
"Đúng!" Hạ Mạt đột nhiên đứng dậy, sau khi đứng dậy đột nhiên nhớ tới chính mình rõ ràng đáp ứng Randall nhất định cẩn thận! Vội vàng chột dạ quan sát biểu tình Randall, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn lạnh đi mấy phần.
"Ha Hả..." Hạ Mạt một bên lấy lòng cười khúc khích, một bên chậm rãi ngồi ở trên giường, từ trong tay Randall tiếp nhận áo khoác.
Thường ngày thời điểm như thế này, đều là Randall giúp cậu mặc quần áo, Hạ Mạt lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của người nọ, suy nghĩ một chút, cầm quần áo đặt ở bên trong tay nam nhân: “Giúp em mặc quần áo, được không?"
Randall không nói lời nào nhìn cậu.
Hạ Mạt lúng túng cười cười, liền chậm rãi lấy quần áo cầm về, mới vừa cầm một cái, liền bị Randall giữ lại. Hạ Mạt nụ cười lập tức lớn lên, trơ da mặt ra nói "Không tức giận?"
Randall không thể làm gì: “Đối với em, ta có thể có cái tính tình gì?"
Hạ Mạt cười càng vui vẻ hơn, thân thủ ôm Randall cổ cười hì hì nói: "Em biết anh tốt nhất!"
Hai người xuống lầu ăn xong điểm tâm, thời gian vừa vặn đúng chín giờ.
Hạ Mạt ngồi ở trên ghế sa lon, trong miệng ăn quả nhỏ ngọt ngào, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn cửa chính: “Lance làm sao còn chưa tới?"
Randall đem trái cây gọt vỏ thả ở trong tay cậu: “Ngày hôm nay là ngày nghỉ, thời gian còn nhiều."
Hạ Mạt ngẫm lại cũng đúng, vì vậy lại ăn vài cái quả nhỏ ngọt ngào, lúc này mới nhìn thấy Lance hấp tấp xông tới.
"Thật không tiện, đến muộn!" Lance lau mồ hôi, vừa nói, một bên lấy ra dụng cụ chữa bệnh: “Tối hôm qua quá hưng phấn, vẫn luôn không ngủ, kết quả sáng sớm hôm nay dậy trễ."
"Phốc." Hạ Mạt nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Lance nghiêng đầu hỏi: "Cười cái gì?"
Randall trả lời: "Mạt Mạt cũng dậy trễ."
"Ha ha." Lance rất mau đem máy kiểm tra trang bị xong xuôi: “Đến đây, chúng ta làm thấu thị phần bụng."
Hạ Mạt xoa xoa tay, đứng dậy đi tới, ở dưới sự chỉ đạo của Lance nằm ở bên trong máy kiểm tra.
Lance quét một vòng người phục vụ xung quanh, đối Randall nói: "Thời điểm đo lường cần đem quần áo..."
Randall hiểu ý, lập tức đối người phục vụ chờ ở một bên nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Phục vụ lục tục lui ra đại sảnh.
Sau khi cửa khép lại, Lance khởi động máy kiểm tra.
Hạ Mạt nằm ở bên trong máy kiểm tra, đôi mắt nhìn chằm chằm dụng cụ kim loại cấu tạo tinh vi.
Lance thay hắn vén lên vạt áo, lộ ra bụng dưới hơi nhô ra, hắn chú ý tới Hạ Mạt không tự chủ nắm nắm đấm, vì vậy chủ động nói chuyện phân tán lực chú ý của cậu: “Làm sao không nhìn thấy mao mao? Trần Tuấn Vũ không phải nói tên tiểu tử kia đặc biệt yêu thích cậu sao?"
Nhấc đến mao mao, Hạ Mạt thần kinh quả nhiên buông lỏng rất nhiều: “Mang mao mao mang người nhà, trong nhà có thể còn có mười mấy miệng ăn đó."
"Phốc!" Lance không nhịn được cười: “Thật !?"
Randall nắm chặt tay Hạ Mạt, thấp giọng nói: "Mạt Mạt nói là thật. Cái con vật nhỏ kia vô cùng trọng tình nghĩa, thời điểm Mạt Mạt muốn rời đi, nó đặc biệt không nỡ, vẫn chạy theo phi thuyền chạy mấy trăm
mét."
"A?" Lance cơ hồ có thể tưởng tượng được cái hình ảnh kia, không khỏi có chút đồng tình mao mao: “Các cậu đi, mao mao nhất định sẽ rất khó vượt qua đi?"
Randall cũng không có trả lời lại vấn đề của Lance, mà nói: "Nó trong nhà còn có những người khác, lại nói, chúng ta cũng không dám khẳng định hoàn cảnh Lahu sẽ thích hợp nó.
"Này cũng cũng đúng." Lance vểnh lên quyệt miệng, thành thục điều khiển máy kiểm tra: “Tớ xem qua dáng dấp của nó, đầu nhỏ, mắt to, lông xù đuôi to, rất là đáng yêu."
Nghe thấy lời này, Hạ Mạt trêu ghẹo nói: "Từ Trần Tuấn Vũ biết được ?"
"Đúng vậy."
Hạ Mạt lại hỏi: "Gần nhất cậu cùng Trần Tuấn Vũ rất thân?"
"Ây..." Lance không biết làm sao trả lời, nhấc mí mắt lên thật nhanh liếc mắt nhìn Randall, thấy Randall không nói gì, sau đó buông xuống tầm mắt, nhìn chằm chằm đếm ngược hiển thị bên trong quang não: “Cũng không có."
"Xấu hổ?"
"Làm sao có khả năng!?" Lance trợn mắt lên, một bộ dáng dấp "Cậu còn dám nói tớ xấu hổ liền liều mạng với cậu".
"Được được được, không có liền không có, làm gì phản ứng lớn như vậy?"
"Tớ..." Lance héo, biết mình đối với việc này nói không lại Hạ Mạt, thẳng thắn ngậm miệng không nói lời nào.
Ba người cũng trong lúc đó trầm mặc, cũng may thời gian cần đo lường cũng không lâu, không bao lâu liền nghe thấy bên trong quang não truyền đến âm thanh máy móc "Đo lường xong xuôi".
Randall trong nháy mắt tập trung lên quang não Lance.
Hạ Mạt cũng từ bên trong máy kiểm tra chui ra.
Hai người đều tiến đến trước mặt Lance, ngừng thở chờ đợi Lance tuyên bố kết quả.
Lance đem cả bộ báo cáo từ đầu tới đuôi nghiêm nghiêm túc túc nhìn hai lần, lúc này mới ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thật to, nói rằng: "Là tiểu O! Hai cái đều là tiểu O!" Nói xong, còn không chờ Hạ Mạt cùng Randall phản ứng, lập tức bấm quang não Larry.
Đường giây quang não được nối, Lance lập tức phấn khởi nói: "Omega! Phụ hậu, nhi thần có hai cháu trai là Omega! có thể có thể có cháu trai Omega mềm mềm!"
"Thật !?"
Ở thời điểm nhận được Lance thỉnh cầu video, Larry đang cùng Lannado thương lượng sự tình khai phá lục tinh, nghe thấy lời này, kinh hỉ đến nhảy dựng lên!
Ở Lahu tinh cầu tổng ngạch nhân khẩu Omega chỉ chiếm 5%, Alpha chỉ có một phần ba!
Nếu như nói mang thai Alpha bảo bảo có thể dùng kinh hỉ để hình dung, như vậy mang thai Omega bảo bảo chính là vô cùng kinh hỉ! Mà một lần mang thai hai cái Omega, tuyệt đối là vận khí tốt đến bạo!
Trời ạ! Larry che ngực không ngừng thở dốc, hắn quả thực phải tỉnh táo lại!
Hạ Mạt ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Lance cũng đã nhanh như lốc đem tất cả thân bằng hảo hữu toàn bộ đều thông báo một lần.
Chưa đến 3 phút, quang não Hạ Mạt liền lần lượt nhận được tin nhắn chúc mừng, cậu mờ mịt ngồi ở trên máy kiểm tra, vẫn chưa có tiêu hóa được cái tin tức tốt này.
Randall nhìn thấy cậu sững sờ, giơ tay lên nhẹ nhàng đυ.ng một cái vào gò má của cậu.
Hạ Mạt hoàn hồn, con ngươi chậm rãi hướng lên trên, nhìn chằm chằm Randall ngũ quan lạnh lùng, khàn cổ họng hỏi: "Là hai cái tiểu O?"
Randall cúi đầu hôn môi trán của cậu: “Đúng, là hai bảo bối mảnh mai đấy, về sau em càng phải cẩn thận hơn, biết không?"
"Vâng."
Đến bây giờ, đầu Hạ Mạt vẫn như trước trống rỗng.
Tỷ lệ sinh ra Omega bảo bảo tuyệt đối so với Alpha bảo bảo nhỏ hơn nhiều! Vật hiếm thì quý, Omega số lượng cực nhỏ tự nhiên phi thường nổi tiếng.
Tốt, bảo bảo còn chưa có sinh ra, cậu cũng đã có thể dự liệu được những cái tiểu tử Alpha huyết khí phương cương kia vì tranh đoạt bảo bảo của mình mà tận lực làm việc ngốc.
Nghĩ tới đây, Hạ Mạt nhất thời lúng túng, loại sự việc ưu tang nhàn nhạt không hiểu ra sao này là làm sao?
Lực đạo bên hông đột nhiên thoáng tăng thêm, Hạ Mạt lấy lại tinh thần.
Randall ôm eo cậu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Còn ngẩn người?"
"Không." Hạ Mạt lúng túng cười cười, hai chân chạm xuống đất, ngồi ở trên ghế sa lon.
Giờ khắc này Lance an vị ở một đầu khác ghế sô pha, mặt mày hớn hở cùng người nào đó tán gẫu. Hạ Mạt tập trung tinh thần lắng nghe, đối tượng trò chuyện hình như là Trần Tuấn Vũ.
Hạ Mạt vốn định trêu chọc vài câu,lời còn chưa nói ra miệng, cửa chính lần thứ hai bị đẩy ra.
Larry cùng Lannado một trước một sau đi tới.
"Mạt Mạt, là Omega bảo bảo?" Lên tiếng đầu tiên chính là Larry.
Randall thấy hắn đi tới, vô cùng tự giác nhường ra vị trí.
Larry ngồi ở bên người Hạ Mạt, nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Lance nói là hai Omega bảo bảo?"
"Vâng, phụ hậu."
Lance ngồi ở một bên vội vàng đóng quang não, lại gần cười khà khà không ngừng: “Phụ hậu, ngài có phải là rất kích động?"
"Mấy tháng sau ta có thể làm hoàng gia gia, có thể không kích động sao?" Larry chọc đầu Lance một cái: “Ngược lại là con, chuyện chung thân đại sự lúc nào mới có thể cho cái tin tức?"
"Phụ hậu!" Lance quyệt miệng trốn đến phía sau Randall, ló ra nửa cái đầu: “Đã có hoàng tôn, làm gì luôn bắt con không tha?"
"Con đứa nhỏ này." Larry chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đừng trách phụ hậu không nhắc nhở con, khi gặp phải người thích hợp, liền nhanh chóng tỏ rõ tâm ý, đợi đến khi bỏ lỡ mới biết hối hận..."
"Biết rồi biết rồi, mỗi lần gặp gỡ đều nói những chuyện này, lỗ tai đều sắp đóng kén..."
"Còn dám già mồm, con..."
"A!" Lance kêu một tiếng quái dị, cắm đầu hướng ngoài cửa chạy: “Con chợt nhớ tới còn có chuyện muốn làm đi trước mọi người chậm rãi tán gẫu!"
Bóng lưng Lance thật nhanh biến mất ở phía sau cửa.
Larry bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hướng Hạ Mạt nói: "Đứa nhỏ này luôn không có định tính, nếu như có thể giống như con thì tốt?"
Hạ Mạt cười khan nhìn Randall đứng ở bên cạnh một chút, nói: "Kỳ phát tình của hắn không phải còn chưa tới sao? Hiện tại cũng chính là nửa đại hài tử, phụ hậu, ngài yêu cầu đối với hắn quá cao.
Lại nói chuyện tình cảm nóng lòng như vậy cũng không được, nếu qua loa mà kết hôn, đối Lance cũng không tốt."
"Ta cũng không phải thúc giục hắn kết hôn, chính là hy vọng có thể nhanh chóng tìm được đối tượng tốt, chờ thời điểm kỳ phát tình đến có thể khá hơn một chút."
"Kỳ thực Lance cũng rõ ràng ý của người, chỉ là thực sự khó tìm người."
"Cũng được, ta lười cùng hắn chơi đùa lung tung." Larry thay đổi đề tài: “Mạt Mạt, phụ hậu hỏi một chuyện."
"Mời người nói."
"Trên quân diễn liên hợp, có phải con đã từng sử dụng bước nhảy không gian cứu Randall?"
"Người làm sao lại nhớ tới chuyện này?"