Lance cũng phát hiện ra Hạ Mạt khác thường, vội vàng nói: "Đây là dấu hiệu của tinh thần lực cạn kiệt! Nhanh nhanh gọi cậu ấy tỉnh lại!"
Trương Lợi cùng Trần Khiết còn không có kịp phản ứng, Randall đã nhanh chóng đi đến bên người Hạ Mạt.
Giờ phút này trạng thái của Hạ Mạt có thể nói là vô cùng không xong, hắn cậu cảm thấy mình như lâm vào một trạng thái cố chấp nào đó, biết rõ tinh thần lực còn thừa không bao nhiêu thế nhưng vẫn không khống chế được mà phát ra tinh thần lực như cũ.
Thân thể lay động, mỹ mắt nhắm chặt, ánh mắt kịch liệt chuyển động.
Cậu có thể nghe thấy thanh âm la hét ầm ĩ bên tai, trong đầu có vô số hình ảnh đi tới đi lui, khi thì cậu nhìn thấy Ngọc Chương tóc hoa râm âm thầm rơi lệ, khi thì trông thấy mình bị nhốt lại ở trong l*иg giam u ám, khi thì trông thấy Randall ăn vào thuốc độc mà hai mắt bị mù…
Trí nhớ giống như mạng nhện ác độc quấn chặt lấy cậu, cậu càng giãy dụa thì càng thống khổ không chịu nổi.
Hình ảnh cuối cùng là cậu vì đau bụng quá đỗi mà ngất xỉu, bị Laurent đưa đến bệnh viện của người chết...
Chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu đột nhiên mở to mắt, trước mắt là một luồng ánh sáng chói mắt, chờ đến khi cậu dần dần thích ứng ánh sáng đó mới nhìn rõ xung quanh, đây là chủ khoang của phi thuyền, Lance, Vu Triết, Trần Khiết cùng Trương Lợi đều ở đây, Randall, Randall ở chỗ cách cậu cần nhất.
Cậu vô ý thức bắt lấy tay của Randall, định làm cho đầu óc của mình thanh tỉnh một chút.
Đầu óc rất chóng mặt, bên tai vang lên những tiếng ong ong, chờ đến khi cậu ý thức được mình đang được Randall ôm vào trong ngực liền lập tức buông tay ra, quẫn bách nói: "Điện hạ, thật, thật xin lỗi, hãy thả tôi xuống đi."
Randall cũng không chối từ, nhẹ nhàng đặt cậu lên trên ghế nằm mềm mại.
Lance đưa cho cậu một bình dịch dinh dưỡng, xụ mặt nói: "Uống."
Hạ Mạt chậm rãi tiếp nhận, đột nhiên nhớ tới lúc trước mình vẫn còn đang đấu cùng Tử Húc, vội hỏi: "Trận đấu như thế nào rồi? Kết quả như thế nào rồi?"
Trương Lợi ngồi ở trên ghế kế bên, một tay chống cằm, nhìn cậu nói: "Uống thứ đó vào rồi tớ sẽ nói cho cậu nghe."
Hạ Mạt nghe vậy, ngoan ngoãn uống hết dịch dinh dưỡng.
Thấy cậu coi như nghe lời, Trương Lợi nói: "Cậu thắng."
"Tớ thắng?"
"Đúng, cậu thắng."
"Thật vậy chăng?" Hạ Mạt tựa hồ không thể tin được, cậu tỉ mỉ quan sát nét mặt của mỗi người, một lát sau, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Thật sự là quá tốt."
"Tốt cái gì?" Lance vỗ một cái vào bả vai cậu, lạnh nhạt nói: "Nếu như sau này cậu còn tiêu hao tinh thần lực như vậy, sớm muộn có một ngày tinh thần lực của cậu sẽ khô kiệt!
Cậu có biết tinh thần lực khô kiệt thì sẽ có hậu quả gì không? Hậu quả chính là một chữ, chết!"
"Tớ..." Hạ Mạt nhất thời không nói gì, thấy mấy người đều dùng nét mặt cảnh cáo nhìn chằm chằm mình, hơn nửa ngày mới nói: "Tớ biết rồi! Tớ cũng vậy, tớ cũng không muốn như vậy."
Nói xong, đầu liền rũ xuống.
Randall nhìn cái đầu mềm mại kia, bàn tay để bên mép quần khẽ nhúc nhích. Phi thuyền vững vàng dừng lại, hắn nhìn khung cảnh phía ngoài, nói với Lance cùng Vu Triết: "Đến túc xá, các em nhanh về đi."
Lance quệt mồm, rõ ràng không quá cam tâm tình nguyện.
Randall nói: "Hạ Mạt biết rõ nặng nhẹ là được rồi, em mau về đi."
"Đã biết đã biết." Lance trừng mắt với Randall, túm Vu Triết bất đắc dĩ rời khỏi.
Sau khi hai người đi, phi thuyền bay thẳng về phía tòa nhà mà mấy người trọ.
Phi thuyền vững vàng đến tòa nhà A.
Bốn người một trước một sau đi ra phi thuyền, các học sinh xung quanh nhìn thấy bọn họ, không hẹn mà cùng ngừng chân.
Hạ Mạt cảm giác thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới, cậu nhìn xung quanh, chỉ thấy các học sinh đều vẻ mặt kích động, có người thậm chí còn hưng phấn đứng dậm chân tại chỗ.
Cậu dám khẳng định những người này chú ý vào cậu, mà không phải là Randall.
Thế nhưng tại sao lại vậy? Là vì trận đấu xế chiều hôm nay?
Lúc bắt đầu trận đấu cậu chỉ chú ý đến việc khống chế tinh thần lực, về sau liền trực tiếp rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cho nên cũng không quá rõ ràng kết quả của trận đấu.
Cũng đang bởi vì như vậy, cậu cũng không cho rằng chỉ bằng một trận đấu mà có thể làm cho các bạn học trở nên kính sợ như vậy.
Ôm nghi hoặc trong lòng, Hạ Mạt cùng mấy người Randall vào thang máy vào phòng ngủ.
Sau khi Hạ Mạt vào cửa, Trương Lợi cùng Trần Khiết liền trở lại phòng của từng người. Cậu nhìn bóng lưng cao lớn của Randall, nhớ tới hôm nay vừa tỉnh dậy liền nằm ở trong l*иg ngực của hắn, không khỏi chột dạ nhộn nhạo.
"Randall điện hạ."
Randall đứng ở trước tủ lạnh quay đầu nhìn cậu.
"Tôi..." Chống lại cặp mắt màu lam kia, Hạ Mạt luôn sẽ không tự chủ được nhớ tới những chuyện đã làm đời trước, lời đến bên miệng liền không thể nói ra.
"Làm sao vậy?" Randall đóng lại tủ lạnh, cầm lấy một hộp sữa: "Không thoải mái?"
"Không phải! Tôi còn chưa chính thức nói cảm ơn với ngài."
"Cám ơn?" Randall tựa hồ cảm giác được có chút kỳ quái, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn cậu.
"Đúng vậy a, hôm nay là ngài đưa tôi về phi thuyền a?" Hạ Mạt nói: "Tôi không nhớ rõ đoạn sau của trận đấu, cho nên..."
"Không cần." Randall nói xong liền đưa sữa trong tay cho cậu.
Hạ Mạt ngốc lăng, hai tay tiếp nhận.
"Trưa vẫn chưa ăn gì chắc lúc này cậu đã đói bụng." Randall ngồi ở trên ghế sofa, bàn tay lớn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: "Ngồi xuống uống."
Sau khi cậu ngồi xuống, suy nghĩ bắt đầu không bị khống chế phát tán.
Đây là lần đầu tiên cậu được Randall cho phép ngồi ở bên cạnh hắn, cậu thật kích động! Đại não sắp ngừng vận chuyển rồi!
"KIIII..AI...!!."
Hạ Mạt lưu loát ngậm ống hút, hút từng ngụm từng ngụm một. Cậu không dám quang minh chính đại quan sát Randall, chỉ có thể liếc mắt nhìn lén, cảm giác được Randall đang theo dõi cậu, lập tức ngay cả động tác nuốt đơn giản như vậy đều trở nên khó khăn.
"Rất hồi hộp?" Randall đột nhiên hỏi.
"Ah?"
Randall kiên nhẫn lặp lại: "Cậu rất hồi hộp?"
"Không, không phải." Hạ Mạt cười cười, nói: "Chẳng qua là cảm thấy ngài đối với tôi thật là tốt."
Ngay từ đầu Randall không nói chuyện, qua nửa ngày mới nói: "Cậu đáng giá."
Hạ Mạt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Randall.
Randall nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn Hạ Mạt, nói rõ từng chữ: "Bởi vì cậu đáng giá."
Bởi vì ta đáng giá?
Bởi vì ta đáng giá?
Phản ứng đầu tiên của Hạ Mạt chính là —— đây có được coi là tỏ tình không? Có tính không? Có tính không?
Giữa hai người giống như bị bao phủ bởi bong bóng màu hồng.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Randall không nháy mắt, si mê nhìn ngũ quan lạnh lùng, hận không thể lập tức nhào tới hung hăng hôn một cái!
Lại nói...
Nếu như mình thật sự lang tính đại phát làm gì đó với Randall điện hạ, điện hạ ôn nhu hiền lành rộng lượng khai sáng như thế sẽ không đánh cậu chứ? ! Sẽ không đâu đúng không?
Trong đầu quanh đi quẩn lại, lực đạo cầm hộp sữa càng lúc càng lớn!
Ngay khi cậu lấy đủ dũng khí chuyển bị đi lên gặm người, hộp sữa bị đè nén đến cực độ bỗng nhiên nổ tung, những gọt sữa sền sệt văng khắp mặt hai người!
Hạ Mạt cùng Randall đồng thời khẽ giật mình.
Trùng hợp lúc này Trương Lợi mở cửa phòng, trong lúc vô tình nhìn thấy vẻ mặt dính chất lỏng màu trắng đυ.c của hai người, lặng người một lát, vội vàng nói: "Thật có lỗi quấy rầy"
Sau đó nhanh chóng rút về phòng, ngay sau đó kích động phát một tin nhắn với Trần Khiết, nói: "Động tác của Hạ Mạt thật nhanh! Đậu xanh rau má hai người đều lăn thành một đống rồi! Hiện tại tuyệt đối đừng ra ngoài! Ngàn, vạn, đừng đi ra!"
Trần Mộ Mộ được khẩn cấp đưa đến phòng cấp cứu bệnh viện Hoàng thành.
Hạ Mạt hoảng hốt ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn đèn đỏ chói mắt bên ngoài, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng.
Lance ngồi ở bên cạnh, thấy vẻ mặt của cậu trắng bệch, chỉ cho là cậu đang day dứt vì không tiếp được Trần Mộ Mộ, vì vậy vỗ vỗ bờ vai của cậu, an ủi: "Việc này không thể trách cậu được, nhìn dáng vẻ kia của nàng, hơn phân nửa là ngay cả mình mang thai cũng không biết."
Nội tâm của Hạ Mạt co lại, nhẹ giọng hỏi: "Cậu, cậu sao biết..."
"Cái này còn không đơn giản." Lance tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Từ khi nhân loại chuyển đến Lạp Hỗ tinh cầu, sinh sôi nảy nở vô cùng khó khăn!
Nếu như ai mang thai đứa nhỏ còn không phải là được bảo vệ giống như quốc bảo sao! Nhưng cậu nhìn nàng xem, vừa nãy tớ kiểm tra thấy trong móng tay của nàng có cặn của quả Xích Vảy, cậu có biết quả Xích Vảy không?"
Trong nội tâm của Hạ Mạt có dự cảm bất thường, cậu khó khăn giật giật khóe miệng, nói: "Biết cái gì?"
"Cậu là Beta không biết những thứ này cũng là bình thường." Lance không cho là đúng mà lắc lắc đầu, nói: "Quả Xích Vảy là một loài thực vật vô cùng hi hữu, được cho là một trong những đặc sản của Lạp Hỗ tinh cầu! Quả Xích Vảy rất thơm, thịt nhiều, là thánh phẩm khôi phục hậu sản cho Omega! Thế nhưng..."
Hai tay Hạ Mạt đặt trên đầu gối chậm rãi buộc chặt.
"Bởi vì sản lượng của nó rất ít nên trên thị trường rất hiếm thấy, phần lớn người cũng không biết nó đối với Omega trong lúc mang thai chính là thuốc phá thai mãn tính."
Thuốc phá thai mãn tính!