Edit: Diệp Lưu NhiênHách Liên Bạt cười nhạo: “Chỉ là một tiểu nhi mà thôi. Không biết sao các ngươi lại kiêng kị hắn như vậy.”
Tần Cẩn Tu nhắc nhở: “Man vương không thể khinh thường. Mộ Khinh Ca trời sinh tính giảo hoạt, hơn nữa vận khí rất không tệ. Ngươi cũng biết, hắn gϊếŧ quốc cữu trên đường cũng không bị trừng phạt nửa điểm. Thân thể rõ ràng phế vật, lại đột nhiên có thể tu luyện, trở thành lục cảnh cao thủ. Hơn nữa hắn còn trổ hết tài năng đạt được ưu ái của Thánh Vương bệ hạ Thánh Nguyên đế quốc…”
“Đợi một chút, ngươi nói cái gì? Thánh Vương bệ hạ ưu ái hắn?” Hách Liên Bạt vốn tràn đầy tự tin lập tức chần chừ.
Thấy gã do dự, ánh mắt Tần Cẩn Tu hơi tối. Vội nói: “Man vương không cần khẩn trương. Chỉ là chút nhạc đệm Thánh Vương bệ hạ đi ngang Tần quốc mà thôi, sau đó không thấy lão nhân gia ngài có liên hệ gì Mộ phủ. Chỉ sợ biết được Mộ Khinh Ca chỉ là khối gỗ mục, liền mất hứng thú.”
“Nhưng… Ngươi nói hắn đột nhiên có thể tu luyện… Cái này có quan hệ với Thánh Vương bệ hạ hay không?” Hách Liên Bạt vẫn còn chút thấp thỏm do dự.
“Man vương sợ cái gì?” Tần Cẩn Tu nhíu mày nói: “Chúng ta là tỷ thí công bằng, chưa từng dùng thủ đoạn dơ bẩn gì. Mộ Khinh Ca tài không bằng người, mất mạng tại chỗ. Có thể trách ai? Man vương ngẫm lại, Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia ngài gặp bao nhiêu thiên chi kiêu tử, trải qua bao nhiêu chuyện đời? Sao lại để ý một Mộ Khinh Ca nho nhỏ? Chỉ sợ ta và ngươi ở đây sợ hãi, ngài ấy sớm đã quên Mộ Khinh Ca.”
“Cái này…” Hách Liên Bạt từ từ bị Tần Cẩn Tu thuyết phục.
Thấy vậy, Tần Cẩn Tu thêm một mồi lửa nữa: “Bản Thái tử cùng hắn không qua được. Đó là bởi vì hắn gϊếŧ cậu ruột của ta, tóm lại chính là gia hận. Mà Mộ gia đối với Đồ quốc, đại biểu cho quốc thù. Nếu Man vương lần này có thể lấy tính mạng tôn nhi duy nhất của Mộ Hùng về nước, lập tức sẽ trở thành anh hùng trong cảm nhận trên dưới Đồ quốc, tăng thêm uy vọng.”
Ánh mắt Hách Liên Bạt chợt loé, lời nói của Tần Cẩn Tu như độc dược trí mạng. Làm gã muốn ngừng mà không được, không thể không cưỡng lại mê hoặc.
Cân nhắc một phen, gã cắn răng hạ quyết tâm nói: “Không tệ! Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm.”
“Man vương là chân nhân kiệt xuất.” Tần Cẩn Tu đạt được mục đích, không tiếc tán thưởng một câu.
Hai người hiểu ý cười, liền kết thúc cuộc nói chuyện, không kinh động bất kì ai.
Man vương Đồ quốc muốn đối phó mình thế nào, Mộ Khinh Ca không biết. Cho dù biết, cũng sẽ không để ý. Nàng nhìn lướt qua bốn phía đại điện. Hôm nay người tham dự yến hội cũng không nhiều, nhưng đều là nhân vật có mặt mũi Tần quốc.
Nhưng gia thế như Thiệu mập mạp, lại không được liệt vào danh sách mời.
Duệ vương cũng tới.
Thân ảnh huyền sắc cao lớn, làm ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé.
Tựa hồ sau câu nói của nàng hồi chiều, nam nhân này đều dâng trào ý chí chiến đấu nhất định phải được, cái loại ngạo nghễ thiên hạ đều trong tay ta này.
Ánh mắt từ Tần Cẩn Hạo dời ra, Mộ Khinh Ca vẫn chưa thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Tần Cẩn Thần không tham dự?
Là không được mời hay là từ chối?
Mộ Khinh Ca đang suy tư, đột nhiên có một thái giám tới gần. Thừa dịp rót rượu cho nàng, đêm một cây ống trúc thật nhỏ ném trên y phục nàng.
Mộ Khinh Ca ngồi, ống trúc kia vừa vặn rơi trên cẩm bào giữa hai chân nàng.
Nhướng mày, Mộ Khinh Ca bất động thanh sắc đem ống trúc nắm vào lòng bàn tay. Dùng sức sờ, ống trúc vỡ vụn, lộ ra một trang giấy bên trong.
Mở giấy ra, nội dung bên trong làm hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại.
Ống trúc, là Tần Cẩn Hạo phái người đưa tới.
Nội dung trong ống trúc, nói là Thái tử Tần Cẩn Tu và Man vương Đồ quốc cấu kết, muốn tại yến hội này lấy mạng nàng. Tốt nhất có thể lợi dụng chuyện này, gia tăng mâu thuẫn giữa Hoàng đế và Thái tử. Thúc đẩy tiến hành chuyện kế tiếp.
Yên lặng xem hết nội dung trang giấy, lòng bàn tay Mộ Khinh Ca vò giấy thành một cục. Trong lòng cười lạnh.
‘Tần Cẩn Hạo chính là Tần Cẩn Hạo. Vô luận thế nào, hắn đều phải suy xét chuyện này có thể mang cho hắn ích lợi gì.’
Lại mở bàn tay ra, cục giấy kia đã hoá thành bột phấn màu trắng.
Nàng tùy ý đổ bột phấn trong tay vào lư hương bên cạnh, tất cả đều không khiến cho kẻ nào chú ý.
“Cung nghênh Hoàng đế bệ hạ! Hoàng hậu nương nương! Quý phi nương nương! Trường Nhạc công chúa!” Ngoài điện truyền đến thanh âm to rõ kéo dài phụ xướng.
Trong điện, quan viên quý tộc Tần quốc đều sôi nổi đứng lên nghênh đón.
Chỉ có sứ đoàn Đồ quốc vẫn ngồi tại chỗ như cũ, không tính định đứng dậy.
Tần Cẩn Tu dùng ánh mắt ám chỉ một phen, Hách Liên Bạt mới không tình nguyện dẫn người đứng lên.
Tần hoàng Tần Thương mang theo nữ quyến tiến vào cung điện, trực tiếp đi lên bậc thang hướng ghế chí tôn. Hoàng hậu và Quý phi phân chia ngồi hai bên hắn, mà Tần Diệc Dao thì ngồi bên cạnh mẫu phi mình.
“Các khanh đều ngồi xuống đi.” Hai tay Tần Thương nhấc lên, tựa hồ tâm tình không tồi.
Mộ Khinh Ca sau khi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua Tần Diệc Dao bên người Khương quý phi. Nàng vẫn ăn mặc cung váy màu xanh lam, như mỹ nhân băng sơn khiến người không dám thân cận.
Dung mạo nàng được tỉ mỉ trang điểm, trên mi tâm hoạ lá vàng tinh xảo, tăng thêm vài phần vũ mỵ xinh đẹp. Nhưng nàng lại mặt không biểu tình, giống như một pho tượng hoàn mỹ không có nửa điểm sức sống.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ loé, thu hồi.
“Hôm nay chư vị ái khanh đều có mặt, tại đây trẫm muốn tuyên bố một chuyện hỉ sự.” Tần Thương mở miệng: “Sứ giả Đồ quốc đường xa đến, chính là vì hai nước kết xuống uyên minh. Thái tử Đồ quốc thành tâm cầu hôn, trẫm suy đi nghĩ lại, quyết định đem gả con gái trẫm thương yêu nhất là Trường Nhạc công chúa gả cho Thái tử Đồ quốc, kết xuống đoạn nhân duyên. Ba ngày sau, Trường Nhạc công chúa theo sứ đoàn trở về Đồ quốc cử hành đại hôn.”
Trường Nhạc công chúa liên hôn Đồ quốc, tin tức này trong giới quý tộc tại Lạc Đô, sớm đã không phải là bí mật gì.
Nhưng Hoàng đế chính miệng nói ra, lại để cho không ít người dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Tựa hồ muốn nói, vốn là vợ ngươi lại bị Thái tử Đồ quốc cưới đi rồi, xin hỏi có cảm tưởng gì?
Hay là trong lòng cười nhạo Thái tử Đồ quốc lấy một công chúa từng có hôn ước?
Những ánh mắt đó, Mộ Khinh Ca không có chút quan tâm.
Thời điểm Hách Liên Bạt đứng dậy tạ ơn, nàng nhìn hướng Tần Diệc Dao. Nàng ấy vẫn không có chút biểu tình, thật giống như chuyện này không quan hệ tới nàng.
Còn chưa chờ nàng thu hồi ánh mắt, liền nghe được bên tai truyền đến thanh âm kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Hoàng đế bệ hạ Tần quốc, bổn vương và Mộ lão tướng quân cũng coi như lão bằng hữu. Nghe nói hắn có một tôn nhi bảo bối, nhận được chân truyền. Trùng hợp chính là, lần này đám người theo ta tới Tần quốc, cũng có một vị thanh niên tài tuấn, thiên phú lợi hại. Hắn ngưỡng mộ Mộ tiểu tước gia đã lâu, không bằng Tần hoàng ân chuẩn cho hai người bọn họ luận bàn tại đây?”