Edit: Diệp Lưu NhiênVậy nàng tính là cái gì?
Diễn một tuồng kịch như vậy vì cái gì?
“Đương nhiên là bắt được kẻ vu hãm này. Bất kể là người nào, nghiêm trị không tha.” Mộ Khinh Ca cười dịu dàng nói, lại làm cho mọi người ở đây đều cảm nhận trong giọng nói ngưng tụ hàn ý và sát khí.
Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt run lên, ả tựa hồ cảm giác được ánh mắt vừa rồi của Mộ Khinh Ca nhìn nàng ta. Phảng phất đã nhìn thấu tất cả, biết là nàng ta gây nên.
‘Không! Không đâu! Nàng ta không có khả năng biết có liên quan tới ta.’ Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt phủ định suy đoán này.
“Tốt! Như Khinh Ca nói, tìm ra kẻ quấy phá. Nghiêm trị không tha.” Tần Cẩn Hạo lúc này phảng phất trong mắt chỉ có Mộ Khinh Ca. Vô luận nàng nói cái gì, hắn đều sẽ nói tốt.
Này không chỉ là diễn trò cùng Mộ Khinh Ca, mà là khi Mộ gia đáp ứng đứng về phía hắn. Hắn liền có cảm giác bước một chân vào ngôi vị kia.
Lúc này hắn tuyệt đối không thể đắc tội Mộ gia!
Mộ Khinh Ca cười khẽ. Trong nụ cười kia tràn đầy châm chọc và khinh thường.
Nhìn đến khiến da đầu mọi người tê dại, thầm nghĩ trong lòng: Ánh mắt Mộ phủ tiểu tước gia này thật đúng là thấm người, khiến nhân tâm sợ hãi.
Mà Bạch Tịch Nguyệt tức thì cảm giác được điệu cười của Mộ Khinh Ca, phảng phất nhắm vào nàng ta.
Cười nhạo nàng ta ngây thơ ngu xuẩn, cười nhạo nàng ta tự cho là thông minh.
‘Rõ ràng… Rõ ràng Duệ vương mới là cùng một phe với ta. Vì cái gì… Vì cái gì…’ mình ngược lại như là bị tính kế?
Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt không ngừng hô.
Lần nữa cầm lấy phong thư từ tay Duệ vương. Mộ Khinh Ca quơ quơ, trêu chọc nói: “Muốn vu tội Mộ gia tư thông với địch quốc, chỉ bằng mấy phong thư sao đủ? Tối thiểu phải chuẩn bị một ít tín vật bằng chứng cấu kết nha. Hoặc là, phải tìm ra một hai kẻ chịu trách nhiệm âm thầm liên hệ. Nhân chứng, vật chứng thiếu một thứ cũng không được. Chỉ là mấy trang giấy, đã muốn định tội Mộ gia. Thật coi Hoàng đế Tần quốc chúng ta, còn cả văn võ bá quan đều là kẻ ngu hay sao?”
Lời nói này khiến quan viên Tần quốc đều mặt đỏ tai hồng. Trong lời nói che giấu không những châm chọc bọn họ, còn làm cho bọn họ không thể phản bác.
Bởi vì vừa rồi bọn họ xác thực từng có hoài nghi.
Dù chỉ là một cái chớp mắt, cũng nói lên rằng bọn họ không thông minh.
Lần đầu tiên lĩnh hội ngôn ngữ sắc bén của Mộ phủ tiểu tước gia, đám quan viên chìm đắm trong quan trường nhiều năm đều có một loại cảm giác hậu sinh khả úy (*).
(*) “Hậu sinh khả úy” để tỏ ý khen ngợi, khâm phục đến các lớp trẻ sau này, các thế hệ hậu bối với nhiều ưu điểm và khả năng đáng khâm phục và ngưỡng mộ.
Huống chi hắn còn có một gia gia uy chấn tứ phương.
Mấy chục vạn Mộ gia quân hậu thuẫn cho hắn, ai dám nhảy ra cùng hắn tranh phong?
Khoé miệng Mộ Khinh Ca hiện lên một tia châm biếm, tiếp tục nói: “Chủ yếu là, mục đích là cái gì? Mộ gia Chiến thần Tần quốc không lo, địa vị công tước nhất đẳng không muốn, vứt đi quyền lực danh lợi rốt cuộc vì cái gì? Tiền? Mộ gia không thiếu. Quyền? Mộ phủ càng không thiếu. Gϊếŧ người luôn phải có lý do. Mộ phủ muốn phản quốc, bắt tay giảng hoà với địch nhân đã đánh mấy mươi năm, bản thân lão đông gia tính toán đến cùng vì cái gì? Có thể được chỗ tốt gì? Tổng không thể nói là ăn no rửng mỡ, nhàm chán tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi?”
Đúng vậy! Mộ Hùng cấu kết Đồ quốc thì được chỗ tốt gì?
Tự xưng Vương? Còn cần cùng Đồ quốc cấu kết? Lấy uy danh của Mộ gia quân, Mộ Hùng muốn xưng vương, Tần hoàng có thể ngăn được sao?
Không phải xưng Vương, thì là xưng Hoàng?
Cái này càng không thể. Nếu Mộ Hùng có tâm này, ở đâu đến phiên hoàng đế Tần quốc ngồi?
Trong lòng mọi người tính toán qua lại, đều không tìm được giải thích hợp lý cho việc Mộ Hùng “phản quốc”.
Giải thích hợp lý duy nhất chính là, hoàng thất khinh người quá đáng, khiến Mộ Hùng không thể không phản kháng tự bảo vệ mình. Thế nhưng giải thích như vậy, người nào dám nói ra? Ngại cổ mình quá cứng, hay là tính mạng quá dài?
Mọi người tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Mà lúc này Mộ Khinh Ca lại mở miệng: “Hơn nữa, đốm lửa này thật đúng là cháy kỳ diệu! Trùng hợp chọn ngày cập quan của ta xảy ra hoả hoạn. Bổn tước gia có chút buồn bực, ban ngày ánh nắng, thư phòng không hề có lửa. Sao lại xảy ra hoả hoạn nhỉ? Còn trùng hợp đem chứng cứ phạm tội phản quốc cứu ra.”
Vài tên hộ vệ liều chết đem đồ vật chưa bị thiêu hủy mang ra khỏi thư phòng, lập tức chân sau quỳ xuống đất. Hướng Mộ Khinh Ca làm rõ nói: “Tiểu tước gia, nô tài mạo hiểm lửa lớn tiến vào thư phòng. Mấy thứ này đều vẫn chưa bị đốt cháy, liền mang ra ngoài.”
“A?” Mộ Khinh Ca nghe vậy nghiền ngẫm cười, như lầu bầu nói: “Thì ra lửa này còn có nhân tính. Biết cái gì nên thiêu, cái gì không nên thiêu.”
Những lời này rơi vào tim mọi người, lập tức đều hiểu ra.
Đúng vậy! Nếu là cháy ngoài ý muốn, thế lửa ngập trời như vậy sao có thể đơn độc giữ mấy thứ này? Ngoại trừ bề ngoài bị cháy một ít, hầu như không có bất kỳ tổn thương nào. Trên đời thực sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Bạch Tịch Nguyệt nghe sợ nổi da gà.
Mồ hôi lạnh ướt nhẹp trên lưng, lạnh đến khiến nàng ta không nhịn được rùng mình.
Trước khi Mộ Khinh Ca không nói đến câu này, nàng ta còn cảm thấy kế hoạch của mình hoàn mỹ không chê vào đâu, khiến cho người khác tìm không ra khuyết điểm nhỏ nhặt. Càng có thể khiến Tần hoàng tìm được cớ trị tội Mộ phủ.
Thế nhưng giờ phút này, nàng ta dưới giọng nói trêu tức nghiền ngẫm của Mộ Khinh Ca, cảm thấy kế hoạch của mình sai chồng chất. Thô sơ hệt như trò chơi của đứa trẻ con.
Khó trách! Khó trách lúc nàng ta thấy phong thư kia, sẽ nói ra hai chữ ‘Ngây thơ’.
Cho dù nàng ta bắt chước bút tích Mộ Hùng giống như vậy.
Vì sao? Vì sao… Hắn luôn có thể dăm ba câu, đã nghịch chuyển hoàn toàn toàn bộ thế cục? Coi như hắn bây giờ có tu luyện, cũng vẫn là tên hoàn khố. Hắn dựa vào cái gì?
Một cỗ cảm xúc ghen ghét từ đáy lòng Bạch Tịch Nguyệt tràn ra, dần dần thay thế nội tâm sợ hãi của nàng ta.
“Quá vụng về.” Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, ngữ khí khinh miệt nói: “Vụng về đến mức khiến ta lười nói tiếp.”
Nàng tỉ mỉ thiết kế, ở trong mắt nàng ta chính là ‘Ngây thơ’, ‘Vụng về’ sao?
Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt phẫn nộ ngập trời gần như muốn xuyên qua hai con mắt phát tán ra.
“Tịch Nguyệt muội muội, sao ngươi nhìn ta như vậy?” Mộ Khinh Ca đột nhiên chuyển mắt, chứa ý cười nhìn về phía nàng ta.
Bạch Tịch Nguyệt sững sờ, hận ý trong mắt nháy mắt tiêu tán.
Nhưng vẫn lọt vào đáy mắt không ít người.
“Ta nói không đúng chỗ nào?” Mộ Khinh Ca cười nói.
“Không, Tịch Nguyệt nào biết những chuyện này.” Bạch Tịch Nguyệt hoảng loạn che giấu nói.