Phế Vật Sống Lại Thành Bảo Bối

Chương 39: Tặng quà.

Lam thấy người kia im lặng, dường như cậu không định mở miệng nữa. Anh vươn tay lấy một quả gì đó tròn tròn màu xanh nhạt đưa ra trước mặt Trình Hiểu.

"Đây là cái gì?" Trình Hiểu ngạc nhiên đánh giá vật trước mặt, nó có vẻ ngoài trơn mịn tựa như châu ngọc, lại ánh lên những tia sáng màu lam nhạt như ngọc bích, đây là đá quý thiên nhiên sao?

Ánh sáng màu lam chợt lóe lên trong chớp mắt, Trình Hiểu híp mắt lại, bên trong có sự chuyển động? Không đúng, bên trong không phải ánh sáng... Chẳng lẽ nó chứa năng lượng!

Với trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay, dị tộc có thể đã nắm giữ được phương thức này, Trình Hiểu thầm nghĩ.

"Tôi móc được từ bụng con mãnh thú kia." Lam nhìn thấy sự khó hiểu trong ánh mắt cậu, thấp giọng giải thích.

"Con mãnh thú dưới nước kia?" Mắt Trình Hiểu lóe lên những tia sáng kì lạ, từ trong bụng dã thú móc được năng lượng thể, đây quả thật là báu vật trời cho...

Nhưng mà cậu sống ở trong thành nhiều năm qua chưa từng thấy vật tương tự, thấy nét mặt của Lam dường như không có vẻ gì là mừng rỡ hay kinh ngạc.

Nói cách khác, sự tồn tại của thứ này đã được phát hiện, nhưng có lẽ không thường xuất hiện... Trình Hiểu nghĩ lần này đến thành trung tâm mình sẽ tìm hiểu được khá nhiều thứ hay ho đây.

Chí ít riêng về việc dị năng mà cậu đang sở hữu, vẫn còn nhiều bí ẩn cần được giải đáp, hơn nữa thông qua việc đi săn lấy được năng lượng thể...

Trong cơ thể mãnh thú, tinh hoa ngưng kết thành năng lượng thể, không biết có quan hệ gì với dị năng của cậu không đây?

Lẽ nào trong cơ thể dị tộc... cũng có vật tương tự?

Các loại vấn đề ùn ùn kéo đến, tư liệu lại không đủ, quả thật là khó chịu mà...

Trình Hiểu nghĩ thầm, chẳng lẽ cơ thể cậu cũng bị biến dị.

"Là năng lượng thể cao cấp." Dị tộc thấy người trong lòng không thèm phản ứng, lông mày khẽ nhíu, trực tiếp nhét nó vào tay Trình Hiểu.

"... Cho tôi?" Trình Hiểu thấy lòng bàn tay mát lạnh, hạt châu kia lăn tròn trong tay cậu, chỉ cần chạm nhẹ vào là đã có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong nó, thứ năng lượng kia làm cậu dựng tóc gáy.

Trình Hiểu khó hiểu nhìn dị tộc, cậu cho rằng vật quý giá như vậy sẽ phải dâng lên cho ban quản lý cấp cao của thành, hoặc anh sẽ tự sử dụng.

Đây là năng lượng thể đó... Mặc dù thành tựu khoa học kĩ thuật gần như đều bị hủy hết, nhưng ít nhiều vẫn còn một số tư liệu, năng lượng tự nhiên là vô cùng khan hiếm.

Dựa theo sự phỏng đoán của Trình Hiểu, tòa thành mà cậu đang sống tương đối lớn, nhân khẩu lại đông nhưng cũng chưa từng thấy qua vật này, xem ra phải rất may mắn mới có thể lấy được.

Xác suất xuất hiện năng lượng thể ở dã thú cao cấp xem chừng cao hơn, tuy nhiên trong cơ thể dã thú cấp thấp... có lẽ đôi khi cũng xảy ra kì tích.

Trình Hiểu sờ cằm, ông đây may mắn biết bao.

"Không sao, mãnh thú là do em gϊếŧ." Lam đối với lần phân chia này hiển nhiên không chút ý kiến.

Mà phía bên kia, thủ lĩnh dị tộc kia đang phải nằm dưỡng thương ở lều của mình.

"Thế nào, rất kinh ngạc?" Một người đi vào lều, đặt chậu nước và băng gạc xuống bàn, hắn đến để thay thuốc cho dị tộc đang nằm trên giường.

"...Tên kia không đơn giản." Dị tộc lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào nhân loại.

"Đương nhiên rồi, anh thua anh ta nên không lấy được năng lượng thể?" Nhân loại khẽ cười, cậu không hề để ý đến việc mặt dị tộc lại đóng thêm một tầng băng.

Trời quá nóng, đứng ở cạnh anh ta vừa vặn mát mẻ.

"Nó vốn là của họ, tôi chỉ ra đề nghị trao đổi mà thôi." Dị tộc khẽ cau mày, tỏ vẻ thờ ơ nói.

"Sau đó bị từ chối... Tên dị tộc kia thật tốt với bầu bạn của mình." Tin tức của nhân loại rất linh hoạt, cậu biết nguyên nhân cuộc thương lượng không thành công là vì dị tộc kia muốn tặng quả cầu năng lượng quý hiếm kia cho bầu bạn của mình.

Mặc dù nói ai săn được thì chiến lợi phẩm thuộc về người đó, thế nhưng đây là quả cầu năng lượng đó, cái người tên Trình Hiểu kia chẳng phải chỉ vì ăn may mới gϊếŧ được mãnh thú thôi sao?

Qủa nhiên không hiểu được hành động của dị tộc... Tựa như cái tên trước mặt cậu đây này, đã thua mà còn mạnh mồm.

"Tôi không sử dụng nó được." Trình Hiểu quan sát năng lượng trong quả cầu hơn nửa ngày rồi chậm rãi nói ra.

Vẻ mặt dị tộc không chút thay đổi nhìn Trình Hiểu, cậu nói vậy là có ý gì?

"Anh cho tôi mượn chiến đao của anh xem chút nào?" Trình Hiểu suy nghĩ một lát, cậu nhớ ở trên thanh đao ấy có một cái lỗ.

Người này chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy, lúc trước là không dám, nhưng bây giờ...

Lam nhíu mày, không hiểu lắm cậu muốn làm gì, nhưng vẫn đưa chiến đao của mình qua, anh không bao giờ tùy tiện đưa vũ khí của mình cho người khác, nhưng...

Vào lúc này...

Lam tò mò, anh muốn biết Trình Hiểu định làm gì.

Ánh sáng sắc bén của lưỡi đao như muốn làm mù mắt Trình Hiểu, thật sự là một cây đao tốt!

Trước đây cậu từng nhìn thấy nhưng chưa bao giờ tiếp xúc gần đến thế... Lam từ đâu có được, chẳng lẽ là lượm về?

Trình Hiểu nghi ngờ liếc nhìn dị tộc, vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh.

Không tìm ra chút đầu mối nào trên mặt dị tộc, Trình Hiểu bĩu môi, đưa chiến đao ra trước mắt, tỉ mỉ quan sát, cách rèn vô cùng đặc biệt, chất liệu cũng rất phức tạp...

Đường cong này, sách sách...

Cảm giác này, rất tốt...

Lam không biểu tình nhìn nhân loại, Trình Hiểu có hứng thú với chiến đao?

Ở chuôi đao Trình Hiểu qua nhiên tìm thấy một cái lỗ, vừa vặn đủ để khảm quả cầu năng lượng vào.

Răng rắc!

Ánh mắt dị tộc thay đổi.

Trình Hiểu đặt quả cầu năng lượng vào xanh vào cái lỗ nơi chuôi đao, mỗi nối vô cùng hoàn mĩ, không chút tỳ vết làm Trình Hiểu hài lòng híp mắt lại, món vũ khí này xem ra đã được gia công qua.

"Em biết mình đang làm gì chứ?" Dị tộc không quá chắc chắn.

"Ừ?" Trình Hiểu cầm trên tay chơi đùa một lát rồi mới trả chiến đao lại cho Lam: "Trả anh."

Mấy việc mượn hoa hiến phật kiểu này, Trình Hiểu không cảm thấy khó chịu mấy.

Lam nhìn chiến đao đã được khảm năng lượng cầu trong tay, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, trầm mặc, quan sát gương mặt đầy ý cười của nhân loại.

"Đừng khách khí." Trình Hiểu gật đầu, cậu biết dị tộc muốn nói gì.

Lam: "..."

Tuy rằng Trình Hiểu rất muốn nghiên cứu thêm chút nữa, nhưng hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, hoàn cảnh rất nguy hiểm, cậu cần tăng thêm sức chiến đấu cho dị tộc, vả lại cậu mong rằng vận khí của mình sẽ còn tốt dài dài.

Trình Hiểu híp mắt, dự định nắm chặt thời gian nghỉ ngơi một lát, Lẫm ngồi bên cạnh cậu, lưng thẳng tắp, luôn luôn duy trì tư thế cảnh giác.

Mặc dù là ấu tể, nhưng đôi khi nhóc cũng có thể bảo vệ mẫu phụ của mình, Lẫm nghĩ mình thật thất trách, dù cho nhóc rất ghét người này.

Chí ít trước đây nhóc ghét ghê ghét gớm, nhưng hiện tại...

Hắn vậy mà cho cha quả cầu năng lượng, còn tưởng hắn sẽ tham lam giữ làm của riêng chứ.

Lẫm nhìn lướt qua người đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ kia, thấy đối phương phát hiện ra ánh mắt mình, định vươn tay ra xoa đầu thì nhóc không chút biểu tình quay đi hướng khác, nỗ lực biểu đạt sự từ chối của bản thân.

Trình Hiểu thấy hành động nhỏ của Lẫm không khỏi nhếch miệng cười, vươn tay, kéo nhóc con đến rồi ôm vào lòng, thân hình của ấu tế còn chưa rắn chắc lắm, trong suy nghĩ của cậu cũng chỉ là như một cái lò sưởi hình người mà thôi, ôm vào lòng rất thoải mái.

Mặc dù sau lễ thành niên, thì nhóc con này cũng đã phát triển chả kém cạnh Lam là bao rồi.

Dù sao lễ thành niên đối với dị tộc mà nói chỉ là một nghi thức, biểu trưng cho việc ấu tể từ nay về sau có thể thoát ly khỏi sự bảo bọc của cha mẹ, khẳng định được đẳng cấp năng lực của mình, nhưng nếu ngay trước thời điểm này mà bị gia đình trục xuất thì ấu tể thường rất khó may mắn sống sót.

Mạnh được yếu thua là quy luật vô cùng cùng rõ ràng.

Trình Hiểu nghĩ đến Lẫm vẫn còn chưa đủ trưởng thành đã tham dự lễ thành niên không khỏi ngạc nhiên với hoàn cảnh sinh hoạt của dị tộc.

Từng là một chủng tộc cường đại, tuy rằng xém chút đã bị diệt vong, còn rơi vào đường cùng phải sinh hoạt chung với loài người, sinh hoạt trong xã hội nguyên thủy, thật sự là vô cùng đáng buồn.

Lẫm hơi giật giật thân thể, nhóc không quen bị người này ôm như vậy, tuy rằng mùi hương trên người mẫu phụ rất có sức hấp dẫn với nhóc, thế nhưng những vết thương đau nhức trên người không ngừng nhắc nhở nhóc rằng nhóc chỉ là một ấu tể bị mẫu phụ chán ghét.

Dị tộc giáo dục ấu tể của mình rất nghiêm ngặt, bất kể là lúc trước hay bây giờ, Lẫm chưa bao giờ phản kháng cậu, Trình Hiểu thấy nhóc con nghiêm túc nhìn cậu, không khỏi thầm thở dài, muốn thay đổi việc này không thể một sớm một chiều, nhất là về phương diện chăm sóc con trẻ.

Trình Hiểu ôm Lẫm vào lòng, nằm xuống, đắp chăn lại, trực đêm gì đó cứ để ba ba đã thành niên của nhóc lo đi, Trình Hiểu hôn lên mặt Lẫm một cái, đạm thanh nói: "Ngủ đi."

Lẫm vẫn không nhúc nhích, trợn tròn hai mắt, người này... hôn nhóc...

Trình Hiểu thấy cơ thể nhóc con cứng đờ, có lẽ nhóc con vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ trạng thái báo động trước đó.

Lam đứng bên cạnh, trầm mặc nhìn hành động của hai người, đáy mắt có một tia ấm áp, gần đây Trình Hiểu có vẻ khá thân cận với Lẫm, người này quả thật thay đổi không ít.

Ngày thứ hai, trong khu nghỉ ngơi, tên thủ lĩnh dị tộc kia thấy chiến đao trên tay Lam, mắt đều đỏ.

Bầu bạn đứng bên cạnh chọt hông hắn: "Thấy không, gia đình người ta ân ái vậy đấy."

Dị tộc: "..." Tiểu tử kia là cố ý, hắn nói muốn tặng cho bầu bạn đều là mượn cớ hết!

Mới qua một đêm còn không phải tự mình dùng... Qủa nhiên là sức lực người trẻ tuổi, dùng cả đêm giải quyết nhu cầu của nhân loại.

Dị tộc chậm rãi quay đầu lại, nếu đưa quả cầu năng lượng cho bầu bạn nhà mình, đoán chừng hơn nửa tháng sau hắn cũng chưa được chạm vào một cọng lông của quả cầu chứ đừng nói đến việc sử dụng nó.

Đương nhiên cái này chả liên quan quái gì đến việc tiêu hao thể lực buổi tối cả, chủ yếu là bầu bạn nhà mình không dễ lừa thôi...

Đây chính là quả cầu năng lượng đó, cái người tên Trình Hiểu kia thật sự buông ra được? Nghe nói con người cậu trước kia không tốt chút nào...

"Qủa nhiên người không thể nhìn bề ngoài, cậu ta, rất quyết đoán." Bầu bạn của dị tộc hiển nhiên rất thưởng thức sự quả quyết của Trình Hiểu, loại đồ này, nếu ở trong tay mình, thì tác dụng không lớn, trừ khi là có thiết bị đặc biệt để sử dụng dưới hình thức khác, nhưng dưới tình huống này thì rất khó nói.

Mà đối với dị tộc, loại cầu năng lượng này là vật phụ trợ vô cùng quan trọng trong chiến đấu.

"Hừ." Tuy rằng không biết bầu bạn nhà mình đang nói về ai, nhưng chỉ cần không phải khen mình thì dị tộc đều từ chối phát biểu.