7– An Dã nghĩ tới l*и nhỏ tự mình thủ da^ʍ/ chăm sóc & gian da^ʍ tiểu song nhi bị ốm
An Dã không tiễn Sở Trình Minh ra về, anh đem một bụng lửa giận nóng nảy mà đi tắm rửa, tất nhiên là ở một phòng khác, nhà anh không phải chỉ có một phòng tắm.
Thay xong quần áo thoải mái, nam nhân lập tức vùi đầu làm việc như thường lệ.
Cơm tối chẳng buồn ăn nữa, dạo này An Dã tăng ca nhiều, mỗi ngày đều do trợ lý chuẩn bị thức ăn. Dù là tự ngược mình, nhưng An đại thiếu gia đã luôn quen dùng mỹ vị, thế nên cảm giác thèm ăn cũng không còn nhiều nữa.
Anh loay hoay xem tài liệu, nghiêm túc làm việc đến tập trung cao độ, còn không thèm để ý giờ giấc. Đến khi bả vai đã mỏi nhừ mới nghỉ ngơi một chút, sống lưng thẳng tắp tựa vào thành ghế còn bàn tay tùy hứng xoa xoa huyệt thái dương đau mỏi.
Một kẻ cuồng công việc như anh chưa bao giờ cảm thấy tự tạo áp lực cho bản thân có gì là đáng sợ. Thế nhưng hiện tại không cách nào quên được những suy tư đắn đo trong lòng, bao cảm xúc bề bộn cứ quấy rối tâm trí, làm anh vừa cố gắng kìm hãm chúng, vừa không nhịn được muốn nghiêm túc xem xét về chúng.
Có lẽ anh nên dành một chút thời gian, và nhìn nhận lại tình cảm của chính mình.
Là một người đàn ông cũng sắp ba mươi tuổi, An Dã không ngờ chỉ vì nóng nảy và sự coi thường hôn thê của mình lại dẫn đến nhiều hành vi thô bạo như vậy. Nếu anh không chấp nhận, lẽ ra ban đầu nên thẳng thắn phản đối việc cùng Lam Tư kết hôn.
Tính tình vốn dĩ lãnh đạm khó gần, nhưng cũng chẳng phải thô lỗ cục cằn. Vậy mà từ ngày tiểu song nhi cùng anh về một mái nhà, An Dã hết lần này tới lần khác có cảm xúc muốn hà hϊếp bạn đời của mình.
Chẳng lẽ anh có máu S ? Chắc chắn là không.
Hiện tại An Dã ngấm ngầm hiểu rằng, từ lúc bắt đầu anh chỉ một mực muốn đối xử không tốt với vợ bé nhỏ, để Lam Tư biết được anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, khiến cậu biết rõ thân phận của chính mình dù cao quý, cũng sẽ mãi không có chỗ đứng nào trong lòng anh, anh chỉ xem cậu như một vật nhỏ để chơi đùa.
Nhưng không ngờ, tiểu song nhi này ngoan đến mức anh chẳng thể tin được, đến mức anh bắt đầu cảm thấy có lỗi.
Mỗi ngày chẳng cùng cậu trò chuyện, số lần cả hai giao tiếp ít đến đáng thương, phần lớn đều là An Dã bắt nạt Lam Tư ở trên giường, khi đó sẽ tùy tiện trêu chọc một vài câu, cũng không thể coi là bồi đắp tình cảm được.
Lam Tư lớn lên cực kỳ xinh đẹp, không nói đến khuôn mặt tinh xảo trắng nõn phối hợp với ngũ quan thập phần tinh tế hay vóc dáng tuyệt vời thon đúng chỗ đầy đặn đúng nơi, mà ngay cả cái bướm, c̠úc̠ Ꮒσα cùng chim bé cũng vô cùng sạch sẽ non nớt, một màu phấn hồng ngon miệng.
An Dã không biết từ lúc nào đã nghiện luôn bé bướm, một nam nhân tính cách khô khan lạnh lùng giờ đây chỉ cần nhìn thấy vợ yêu để lộ ra l*и nhỏ liền không chịu được mà muốn vác súng ra trận. Thế nên việc Lam Tư ăn mặc gợi cảm khiến anh vừa yêu vừa hận, yêu vì khi đó tiểu song nhi xinh đẹp câu nhân làm anh dục hoả đốt người, hận vì nỗi hờn dỗi buồn bực luôn xâm chiếm anh khi tưởng tượng Lam Tư sẽ vô tình bị ai đó trông thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ này. Một mặt phong tao ấy của vật nhỏ, chỉ An Dã anh có quyền thưởng thức, anh sẽ bóp chết kẻ nào dám để mắt tới Lam Tư.
Cũng vì du͙© vọиɠ chiếm hữu đó, An Dã càng lúc càng lo lắng hơn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, thờ ơ đến mức quá đáng.
Sống chung với nhau không lâu, số lần cùng nhau nói chuyện rất ít ỏi, An Dã không gần gũi Lam Tư là điều dĩ nhiên.
Thế nhưng việc cả hai làʍ t̠ìиɦ lại vô cùng nhiều, gần như là mỗi ngày. An Dã là nam nhân đang ở độ sung mãn, tính dục được khai phá nên ham muốn càng mạnh mẽ hơn. Chưa nói đến anh bị l*и múp câu dẫn đến không rời nổi mắt, hận không thể đem lỗ l*и sưng đỏ liếʍ tan, uống ùng ục từng luồng nước da^ʍ thanh ngọt, từng chút từng chút nếm trọn bé bướm dâng đãng xinh đẹp này.
Chỉ vừa nghĩ một chút thôi, ©ôи ŧɧịt̠ phía dưới liền trở nên cứng rắn, như có như không chống lên qυầи ɭóŧ, tạo thành một túp lều đáng xấu hổ.
Nam nhân buồn bực nhìn đống gồ lên ngay đũng quần, hơi thở bắt đầu nặng nề hơn. Trong nội tâm tràn đầy tức giận cùng mất mặt, không ngờ chính mình chỉ vì nhớ lại những hình ảnh dâʍ ɭσạи kia liền phát nứиɠ.
Nam nhân không còn tinh thần để tiếp tục làm việc, anh mặc kệ đống giấy tờ chưa xem qua, thư giãn ngả người vào thành ghế lần nữa.
Bàn tay mò xuống mở ra khoá quần, An Dã hơn một tuần nếm trải dư vị tìиɧ ɖu͙© chân chính liền cảm thấy tự mình thủ da^ʍ lại có chút xa lạ. Nhưng giờ phút này anh quả thực khó chịu muốn đòi mạng, lại không thể cứ vậy đem vợ ra ȶᏂασ, bởi có lẽ Lam Tư hiện tại đã ngủ rồi, dù sao cũng sắp qua mười một giờ.
Bình thường anh vẫn có thể đè người ra ȶᏂασ đến bướm cũng nở hoa vào giữa khuya, thế nhưng hôm nay lại chẳng muốn cùng Lam Tư đối mặt, anh căm giận chính bản thân mình quả thực là ngu ngốc.
Khoá quần lạch cạch bị kéo xuống, qυầи ɭóŧ màu xanh đậm nổi phồng lên dữ tợn miêu tả rõ rệt vật to lớn hùng vĩ bên trong. Một mảng ướŧ áŧ lan ra lớp vải mềm, An Dã không nhịn nổi lập tức kéo xuống qυầи ɭóŧ, ©ôи ŧɧịt̠ thô to nóng hôi hổi cứ như vậy liền bật thẳng lên, dựng đứng như nói lời chào với không gian rộng lớn bên ngoài.
Nam nhân đỏ mắt nhìn người anh em của chính mình hiện tại có bao nhiêu thất thố, không ngờ chỉ vẩn vơ suy nghĩ mà nó lại thèm khát tới như vậy. Tức giận, anh niết lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ đỏ bừng, chất lỏng trong suốt thế mà lại chảy ra ướt nhẹp mấy ngón tay.
“ Chết tiệt.” cứng phát đau thế này, phản ứng còn mãnh liệt hơn là xem phim người lớn.
Ngón tay thon dài bao lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ mà bắt đầu sục mạnh, An Dã hai mắt thất thần bởi trong đầu đang liên tục nghĩ về dáng vẻ xinh đẹp của người kia khi bị mình đặt dưới thân mà chà đạp. Lam Tư vừa mềm vừa ngoan, chỉ cần chạm nhẹ thì da thịt đã đỏ bừng, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thẹn thùng mà rên lên như một con đĩ thèm cᏂị©Ꮒ. Mép l*и cậu trắng nõn nhạt màu, lỗ l*и cực phẩm lúc chưa bị đυ. thì có màu hồng đào vừa non vừa đẹp, sau khi bị đυ. thì chín rục đỏ bừng, hộŧ ɭε sưng như trái anh đào thơm ngọt mập mạp, hai môi l*и bị ȶᏂασ đến lật ra hẳn, mềm mịn bao lấy cái bướm như bánh bao nhỏ sưng phồng. Cho đến khi bị ©ôи ŧɧịt̠ anh đút no thì mυ'ŧ chặt, tường thịt căng lên nhìn qua có vẻ mỏng manh, sắp bị ȶᏂασ đến mức rách nát phải ê a kêu khóc.
Tưởng tượng đến việc ©ôи ŧɧịt̠ bự tiến vào lỗ l*и vợ yêu mà đâm chọc, ȶᏂασ thẳng tới da^ʍ điểm làm Lam Tư rên đến khàn giọng, ra sức nắc vào miệng tử ©υиɠ nhỏ xíu yếu ớt, cái nơi sau này sẽ vì anh mà sinh đứa nhỏ, An Dã càng tưng bừng lửa nóng, mơ hồ liên tục vuốt mạnh ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng to đùng trong tay, chốc chốc lại xoa bóp hòn dái nặng trĩu bên dưới, cọ xát lỗ tiểu đỏ bừng không ngừng chảy ra dịch lỏng.
Không biết có phải dùng tay chẳng đủ thoả mãn hay vì lí do nào khác, An Dã phải mất đến hơn mười phút mới có thể miễn cưỡng mà lêи đỉиɦ, ©ôи ŧɧịt̠ co giật nổi gân xanh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc đầy sàn nhà.
“ Cái quái quỷ gì..” anh lẩm bẩm, mắt nhìn đống hỗn độn mình vừa bày ra, buồn bực dùng khăn giấy lau chùi một chút, sau đó kéo quần đi về phòng, còn làm việc nổi nữa mới là lạ.
An Dã xuống nhà bếp để uống một chút nước, không để ý lắm nhìn về phía bàn ăn lạnh lẽo. Khi ánh mắt chạm vào bát đũa nghiêm chỉnh trên bàn, trong lòng đột nhiên có chút không biết phải làm sao.
Có lẽ tiểu song nhi đã chờ cơm anh đây mà.
An Dã anh đột nhiên trở thành người đã lập gia đình, quả thực có chút không quen.
Ánh mắt nam nhân trầm xuống, tối lại sẫm màu như hoà vào bóng tối ngoài trời kia. Ngón tay vô thức xoa xoa cái cốc nhẵn nhụi anh đang cầm, mê man không biết rốt cuộc bản thân muốn điều chi.
An Dã không đói, mọi thứ xảy ra hôm nay khiến anh không nghĩ đến việc cái bụng mình đang rỗng tuếch.
Mở ra ngăn tủ lấy một hộp sữa tươi còn chưa bị mở nắp, anh cảm thấy đã lâu rồi mình chưa được ăn cơm nhà, ngày mai phải kêu tiểu Đậu chuẩn bị một chút trước giờ anh tan tầm.
Nam nhân vươn vai một cái, xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ một chút trước khi trời sáng anh lại phải đến công ty.
An đại thiếu gia tùy tiện lấp đầy cái bụng cũng coi như tạm được, nhưng không hề biết rằng cách đó không xa, trong chiếc thùng xử lí rác thông minh mà anh vừa ném vào vỏ hộp sữa rỗng tuếch, chỉ mấy tiếng trước thôi vợ yêu nhà mình đã giận dỗi đến nước mắt đầy mặt, không thèm nghe hai người máy bảo mẫu khuyên ngăn liền dứt khoát đổ toàn bộ thức ăn mà cậu dày công chuẩn bị vào.
Một tiểu song nhi ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay đã vì anh mà vô cùng oán giận.
An Dã không quan tâm nhiều, chỉ thấy trên chiếc giường lớn của mình là một ổ chăn nho nhỏ, hơi phập phồng vì hơi thở của người bên trong.
Anh lơ đễnh quan sát một chút, cũng không muốn đυ.ng chạm gì, vì thế mặt lạnh đưa tay mở ra ngăn tủ rồi lấy một cái chăn mới sạch sẽ cho mình.
Anh quay lưng về phía Lam Tư, không quan tâm mà ngủ một giấc thật say, vì anh đã quá mệt. Thế nhưng không lâu sau đó, An Dã ngoài ý muốn bị một cỗ nhiệt nóng hổi cọ vào tấm lưng rộng lớn, bí bách đến mức anh phải giật mình tỉnh lại.
“ Chuyện gì vậy..” nam nhân khó chịu làu bàu trong cổ họng, buồn ngủ muốn điên mất thôi.
Nhưng anh còn chưa hiểu rõ được tình hình, một cơ thể nhỏ bé nóng hổi lại lần nữa cọ vào lưng anh, cách lớp quần áo mềm mại, sự nóng bỏng đến từng chân tơ kẽ tóc, một chút lại một chút đòi hỏi sự tương tác từ anh.
“ Này, em làm cái gì.. ”
Nhiệt độ truyền tới có chút không bình thường, An Dã rốt cuộc đã không thể làm ngơ nữa.
Nam nhân buồn bực xoay người lại, không nghĩ tới lập tức tiểu song nhi đã chui vào ngực anh mà cọ loạn. An Dã giật mình đầy kinh ngạc, nhưng cũng không có đẩy cậu ra. Trong phòng lại quá tối để anh có thể nhìn xem rốt cuộc vật nhỏ này là muốn quậy cái gì.
Lam Tư vừa nóng vừa run, không biết muốn nói điều gì nhưng thoát ra miệng chỉ toàn những lời vô nghĩa.
“ Ưʍ.. a...”
An Dã nhận thấy mọi chuyện quá đỗi khác thường, anh nhanh chóng bật dậy mở đèn phòng, một mảng sáng choang đột ngột đập vào thị giác làm mắt anh hoa lên. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Lam Tư trong ngực anh hiện tại có lẽ không được khoẻ rồi.
Bàn tay nhẹ nhàng vén tóc mái mềm mại của tiểu song nhi rồi áp lên vầng trán nhẵn nhụi, An Dã giật mình phát hiện cậu nóng đến kinh người.
Đừng nói là trán nóng, cả người Lam Tư lúc này cơ hồ đều phát nhiệt, nóng như vừa bước ra từ bên trong lò lửa.
Khuôn mặt vốn dĩ trắng hồng non mịn lại bị hun cho vừa đỏ vừa ướt, mồ hôi dọc theo thái dương và đầm đìa trên áo. Lam Tư hai mắt nhắm nghiền, môi mọng mấp máy đóng mở không ngừng nói ra những lời vô nghĩa, mơ hồ chẳng biết bản thân đã sốt đến thần trí không tỉnh.
An Dã bấm gọi tiểu Ngư đi lấy nước, anh xốc chăn đem cơ thể nhỏ bé của song nhi ôm vào trong ngực, cảm nhận cái nóng hầm hập đến tội nghiệp của Lam Tư. Lưng anh tựa vài thành giường, nửa ngồi muốn mớm nước cho vợ nhỏ.
An Dã khẽ khàng nói, chính anh càng tức giận hơn khi lời mình phát ra mang theo biết bao là dịu nhẹ :“ Lam Tư, tỉnh lại, có nghe thấy tôi không ?”
Tiểu song tính nhân nhíu mày thật chặt, hai mắt mơ hồ khẽ mấp máy, đầu óc dính nhớp rối loạn không phân biệt được thật hư. Cho đến khi bị An Dã gọi thanh tỉnh, Lam Tư đã bắt đầu nức nở khóc.
Cậu khó chịu vô cùng, cảm giác khó chịu ấy càng lớn hơn khi nhìn thấy người trước mắt mình. Đau đớn trong cơ thể hiện tại hoà cùng những tủi hờn dồn nén bao ngày qua, khiến nó tuông trào thành những giọt nước mắt xinh đẹp.
An Dã nhìn dáng vẻ chật vật yếu ớt của tiểu song nhi trong lòng, trái tim rốt cuộc nhịn không được mà cảm giác ê ẩm.
“ Này, em lại khóc cái gì.” cũng thật là, ngốc đến chính mình phát sốt cũng không biết.
Lam Tư cắn chặt môi, đôi mắt to tròn chứa đầy ánh nước, mặt mũi phờ phạc đến là đáng thương.
An Dã cũng không làm khó cậu, chỉ đơn giản đem thuốc cùng nước uy cậu uống, sau đó kiên nhẫn ôm người ở trong ngực.
Anh thật sự không biết chăm sóc người khác, cũng may Lam Tư không bệnh quá nặng, nếu không chắc anh lại phát điên mất thôi.
Nhưng có lẽ An Dã đã quá chủ quan, bởi vì khi trời sáng, Lam Tư chẳng những không hạ sốt mà còn có dấu hiệu sốt cao hơn.
Không thể làm gì khác, An đại thiếu gia đành phải nghỉ làm một ngày để chăm sóc giống cái nhà mình.
Bác sĩ gia đình rất nhanh đã đến, điều này làm An Dã thực sự nhẹ nhõm không ít. Quả thực là anh có cuồng công việc, thế nhưng đã đáp ứng rằng chăm sóc tốt cho Lam Tư, anh không thể để nhóc con này cứ vậy mà phát bệnh, ba mẹ nhất định sẽ không để yên, mà gia đình bên kia cũng không thể hài lòng.
An Dã tiễn vị bác sĩ ra về, sau đó quay lại phòng để giúp Lam Tư lần nữa thay quần áo sạch, còn phân phó tiểu Đậu nấu cho cậu một chút cháo.
Nam nhân nhìn đứa nhỏ thường ngày vẫn bị anh lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần trên giường, bây giờ đột nhiên đổ bệnh, thật là khiến người ta thương tiếc.
Tiểu Đậu bưng cháo nóng vào phòng, nó cũng không vội rời đi mà cứ lòng vòng thu dọn mọi thứ cho sạch sẽ.
An Dã nhìn vật nhỏ vẫn còn say ngủ, đành đặt tô cháo một bên chỉnh lại chế độ giữ nhiệt, chờ lát nữa Lam Tư dậy rồi sẽ ăn.
Nam nhân dựa vào thành giường, đôi mắt đẹp đẽ quan sát kĩ càng tiểu mỹ nhân đang hô hấp đều đặn làm cánh môi đỏ hồng càng thêm ẩm ướt, có chút muốn cảm thán tại sao người bệnh mà lại có xu hướng càng thêm xinh đẹp.
An Dã ngắm mãi cũng thấy kì cục, anh quay sang tiểu Đậu còn đang chăm chỉ, suy nghĩ một chút lại vẩn vơ thăm hỏi.
“ Cậu ấy ở nhà như thế nào ?”
Tiểu Đậu không nghĩ ông chủ sẽ chủ động cùng mình tán gẫu, âm thanh máy móc của nó rè rè vô nghĩa, sau cùng mới nhớ ra rằng đang hỏi đến ai, nó liền lưu loát trả lời :“ Tiểu thiếu gia rất tốt, rất nghe lời ông chủ, cả ngày đều không ra khỏi nhà.”
An Dã hài lòng không tỏ thái độ gì, tiếp tục đặt câu hỏi :“ Thế bình thường cậu ta làm những gì ?”
Không nói thì thôi, nhưng khi quan tâm đến liền cảm thấy có chút tò mò.
Tiểu Đậu ngay ngắn đứng, hệt như một người làm gương mẫu, rành rọt đáp :“ Tiểu thiếu gia cùng tôi và tiểu Ngư dọn dẹp nhà cửa, xem tivi, làm bánh ngọt, nấu cơm cho ông chủ.”
An Dã hệt như nghe được một chuyện gì đó thực là đáng sợ, vì thế khuôn mặt anh tuấn tựa hồ không thích bày tỏ cảm xúc đột nhiên trở nên căng thẳng.
“ Nấu cơm cho tôi ?”
Hai mắt tiểu Đậu chớp chớp đèn, đáp một tiếng vâng, sau đó xin phép rời khỏi phòng để làm những việc khác.
An Dã bần thần cả người, trong đầu lại không kiểm soát được hiện lên vô số hình ảnh, đều là dáng vẻ cô đơn đầy tủi thân của tiểu song nhi, đều là khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt hướng về anh đầy tội nghiệp.
An Dã nhìn người trên giường, lại khó chịu nuốt nước bọt, trong đầu dâng lên vô số nỗi lo nghĩ khó lòng giải quyết được.
Khi Lam Tư tỉnh lại, An Dã đang ngồi trên người cậu.
Không biết do thể chất hay vì là giống cái, khi phát sốt đến hiện tại tiểu mỹ nhân đổ mồ hô vô cùng nhiều, làm quần áo đều đẫm nước, An Dã sợ cậu khó chịu, cứ phải thay cho cậu mấy lần.
Nhưng mà, quần áo của Lam Tư là cái dạng gì thì không cần nói cũng đủ biết.
Vì thế An Dã ngoài mặt đứng đắn nghiêm túc giúp vợ nhỏ thay quần áo, nhưng vài lần vẫn không thể cưỡng ép bản thân đem ánh mắt dời khỏi l*и nộn đỏ hồng của Lam Tư.
Anh thầm mắng mình vô sỉ, lớn đến từng này lại lợi dụng lúc một đứa nhỏ bị bệnh thần trí không tỉnh mà hết lần này tới lần khác gian da^ʍ người ta.
Nhưng mà càng nghĩ lại càng không nhịn được.
Lam Tư chớp chớp hai mắt còn sũng nước, mơ hồ nhìn nam nhân cao lớn đang một thân thường phục, so với hàng ngày quả thực giảm đi nét nghiêm nghị lạnh lùng. Anh đang ngồi giữa hai chân cậu, qυầи иᏂỏ của Lam Tư bị kéo tới đầu gối, ngón tay xấu xa của nam nhân lại đang nhẹ nhàng xoa nắn nơi thịt l*и mềm mại.
“ Ưʍ..~”
An Dã giật mình khi phát hiện ánh mắt của Lam Tư, song trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm nhàn nhạt, cơ hồ anh còn rất bình tĩnh.
Nam nhân không biết xấu hổ còn dùng hai ngón tay tách ra môi l*и dày múp hồng hào, cong ngón giữa khảy khảy hộŧ ɭε tròn vo no đủ của Lam Tư, làm nó rung rung trước mắt cậu, mặc kệ vật nhỏ đã bắt đầu thanh tỉnh.
An Dã sau đó cũng không làm gì quá phận, đem quần Lam Tư kéo lên. Nhưng có lẽ nam nhân chưa từng giúp ai những chuyện thân mật như thế, nên động tác trên tay không kiểm soát được có chút vụng về.
“ AAaaa.. ”
Lam Tư đỏ mặt, âm thanh ngọt nị lần nữa bay ra khỏi khoé miệng khi nam nhân kéo quần cậu lên vô tình làm đũng quần thô lỗ cọ vào l*и nhỏ, vải dệt mềm mại nhưng vẫn ma sát làm thịt l*и ngứa ngáy muốn chảy nước.
“ Bị cọ trúng rồi sao ?” nam nhân nhíu mày, ngờ vực hỏi, tay còn tùy tiện sờ lên đũng quần cậu vài cái.
Lam Tư xấu hổ nhìn An Dã đang cong cong khoé môi cười nhạo, hai mắt cũng hồng hồng đáng thương. Cậu thẹn thùng kẹp chặt bắp đùi, lo lắng ông xã phát hiện ra mình dù bị bệnh vẫn có thể phát da^ʍ.
An Dã buồn cười nhìn tiểu song nhi ngượng ngùng đến đáng yêu, cũng không tiếp tục bắt nạt cậu nữa.
“ Ngồi dậy, ăn chút cháo đi.”
Lam Tư ngoan ngoãn nghe lời, trong người mệt mỏi nhưng được chăm sóc cũng vô cùng thoả mãn. Cậu dù mê man nóng sốt trong đầu đau nhức như có hồ dính, thế nhưng nam nhân hôm nay để ý đến cậu, trong lòng tiểu song nhi hạnh phúc muốn bay lên luôn, tức giận cùng oan ức tối hôm nay cũng muốn vơi đi phân nửa.
An Dã giúp Lam Tư tựa vào ngực mình ngồi vững, sau đó đưa cho cậu tô cháo, hôm nay anh dịu dàng như vậy là quá đáng sợ rồi, đừng nghĩ sẽ tốt bụng tới nỗi đút vật nhỏ này ăn luôn.
Lam Tư cũng không quá chờ mong hành động cưng chiều nào nữa từ nam nhân, cậu không muốn tiếp tục tự mình đa tình. Thế nên tiểu song nhi chỉ ngoan ngoãn ăn phần của mình.
Sau đó, chỉ còn có thể đỏ mặt để nam nhân giúp mình thay quần áo, An Dã bảo rằng cậu ướt quá rồi.
Mặc dù biết ‘ướt’ ở đây đang ám chỉ cơ thể đổ đầy mồ hôi của mình, nhưng Lam Tư vẫn bị giọng nói trầm thấp gợi cảm của trượng phu nhà mình hoà cùng lời lẽ ám muội làm cho l*и nhỏ có xu hướng thẹn thùng chảy nước.
Cậu ngoan ngoãn nâng chân để nam nhân xỏ ống quần, nhưng đến khi gập thành một độ cung vừa phải, ánh mắt An Dã lần nữa lại dính vào bé bướm hồng hồng đáng yêu.
Bé bướm màu sắc tươi sáng, lại mơ hồ như phát ra hương thơm dụ người cùng hơi nước ấm áp, yết hầu An Dã vì thế hơi rục rịch trượt lên xuống.
Không ai ngờ rằng, An đại thiếu gia chỉ như vậy mà liền cứng.
Anh mất tự nhiên ho vài tiếng, cố gắng dời đi sự chú ý của mình.
Thế nhưng hơi thở đầy hoocmon nam tính của An Dã khiến tiểu song nhi như bị bao trùm lấy, cơ bắp cùng vẻ điển trai mê người của trượng phu làm Lam Tư không nhịn được bắt đầu chảy nước, đầṳ ѵú vậy mà hơi gồ lên ngưa ngứa.
Đến khi kéo lên qυầи иᏂỏ cho cậu, An Dã phát hiện rằng đáy quần Lam Tư vậy mà ướt nhẹp.
Tiểu song nhi thẹn thùng nhìn đũng quần nam nhân gồ lên không che đậy, l*и nhỏ càng cảm thấy kích động hơn. Ngay trước cái nhìn chằm chặp của An Dã, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ cứ vậy mà thấm ướt vải vóc, chảy xuống nệm giường một mảng lầy lội.
An Dã biết vợ yêu l*и non nhiều nước, nhưng vẫn không ngờ tiểu khả ái này bị anh nhìn một chút cũng kích động chảy nhiều như thế được.
Vì thế ©ôи ŧɧịt̠ lớn còn to thêm một vòng.
“ Anh.. anh..” Lam Tư ngập ngừng nhìn nam nhân, mặt mũi hồng lựng chứng tỏ cậu đang rất mắc cỡ, thế nhưng tiểu song nhi không muốn làm cho trượng phu của mình phải nín nhịn.
Một giống cái lại để nam nhân nhà mình không được thoả mãn, đó là sự thất bại to lớn, là một giống cái vô dụng.
Vì thế tiểu mỹ nhân cắn môi nhúc nhích cái mông, muốn đem qυầи ɭóŧ cứ như vậy mà cởi ra.
An Dã thấy thế liền tóm lấy tay cậu, tức giận hỏi :“ Em làm cái gì vậy ?”
Chẳng lẽ anh còn không nhận ra vật nhỏ này sợ rằng anh muốn làm lại không nỡ vì cậu đang bệnh, nên mới chủ động như thế ư.
“ Nhưng mà.. nhưng mà anh khó chịu.. ” Lam Tư không quen một An Dã vì nghĩ cho cảm giác của vợ mình mà nín nhịn. Trong trí nhớ của cậu, nam nhân này chỉ cần muốn liền bắt cậu dạng chân để anh ta ȶᏂασ vào bất cứ lúc nào.
Gân xanh trên trán nam nhân khẽ giật giật, rốt cuộc chịu đựng không nổi sự câu dẫn mê người này.
An Dã kéo Lam Tư nằm sấp lại, còn cẩn thận chêm cho cậu một cái gối. Đem quần vải của tiểu song nhi dứt khoát lột xuống, ©ôи ŧɧịt̠ lớn của nam nhân lập tức chen vào giữa hai đùi non mịn mà cọ xát, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó.
Thanh âm khàn đυ.c lại vang đến bên tai, bắp đùi Lam Tư thẹn thùng run rẩy khi An Dã tựa vào vai cậu mà buông lời thỏ thẻ.
“ Ngoan, mượn đùi một chút, tôi sẽ không ȶᏂασ vào..”
# Mn quan tâm bỏ lại một vote để mình chăm ra chương nhé❤