6– Bị ông xã xoa bướm trừng phạt phun da^ʍ thuỷ/ Lam Tư thương tâm không nhịn được oà khóc/ Sở thiếu gia lắm mồm chọc tức An Dã
Lam Tư sợ hãi đến đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng hệt một quả cà chua chín mọng ngon miệng, khiến người ta chỉ muốn dùng sức mà cắn ngay luôn thôi.
Hông cậu bị giữ chặt trong cánh tay rắn chắc của An Dã. Mông kéo dịch về phía sau, cọ vào đũng quần anh không ngừng ma sát. L*и nhỏ bại lộ ngoài không khí chạm vào ©ôи ŧɧịt̠ thô to qua lớp vải mềm mại làm thấm ướt một mảng lớn, thịt l*и bị mài càng thêm đỏ bừng, ngứa ngáy vô cùng, từ tường thịt cho tới tử ©υиɠ non nớt đều thèm muốn bị nam nhân đυ. vào âu yếm.
Lam Tư còn nghĩ bản thân thực sự quá dâʍ đãиɠ, chỉ vừa một tuần túng dục mà đã u mê kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ, không kìm chế nổi muốn cầu ông xã mau ȶᏂασ cậu, bướm nộn ngứa muốn chết rồi.
Mũi nhỏ bất mãn hừ hừ vài tiếng, cậu mới không có da^ʍ tới vậy nha!
Thực ra phản ứng như thế cũng quá mức bình thường. Song tính nhân trời sinh đa số ỷ lại trượng phu nhà mình, đối với chuyện giường chiếu cũng thường xuyên đòi hỏi quá đáng. Giống đực phải có nhiệm vụ thoả mãn vợ cưng, như vậy mới là một người chồng tốt.
Bé con chống tay trên bề mặt bệ bếp lạnh lẽo, phần bụng tựa vào cũng lấn cấn hơi khó chịu nhưng lại chẳng dám nói ra. Cậu ưm a không ngừng bởi những va chạm nóng bỏng như thiêu đốt bên dưới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng sợi dây thần kinh của Lam Tư, đem cậu nhấn chìm vào biển khơi du͙© vọиɠ.
“ Nha.. aa.. khó chịu .. nhẹ một chút..aa..a.. ” hông nhỏ kích động lắc lắc, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó bắn tứ tung ra ngoài.
Giọng nói Lam Tư vốn dĩ đã rất ngọt ngào, vừa mị ngâm đã khiến nam nhân đầu đầy căng thẳng.
“ Khó chịu ? Nhìn xem đũng quần của tôi ướt thành bộ dạng gì, em còn không phải bị mài tới sảng khoái sao ?” An Dã cắn lên vành tai mềm mại của vợ yêu trong lòng, vừa nói vừa cách lớp quần âu nắc mạnh vào bé bướm lầy lội đáng thương, làm Lam Tư run rẩy hai chân suýt không trụ nổi.
Thực tế An Dã làm không quá mạnh bạo, anh có quy luật mà đưa đẩy phần hông, chính xác đem ©ôи ŧɧịt̠ bự mài vào l*и thịt đang căng phồng, nhịp nhàng từng cú lại từng cú nắc nhẹ, làm đến tiểu mỹ nhân ngâm nga rêи ɾỉ vô lực chảy đầy nước.
Lại phải công nhận một điều rằng vợ yêu l*и non thật nhiều nước, thịt l*и vừa hồng vừa mềm, chỉ muốn được sờ được liếʍ lộng yêu thương. Hộŧ ɭε dễ thương to tròn, ban đầu chỉ be bé bằng hạt đậu mà bây giờ đã bị ông xã đùa bỡn lôi kéo làm nó vươn hẳn ra khỏi mép l*и, nếu đem hai đùi tiểu song nhi gập lại để che đậy thịt bướm đỏ bừng thì hộŧ ɭε xinh xắn vẫn lấp ló trồi ra bên ngoài.
An Dã yêu chết cái bướm xinh đẹp này. Anh xưa nay không thích thú chuyện yêu đương hay làʍ t̠ìиɦ, thế nhưng sau khi cưới vợ nhỏ về nhà, ban đầu chỉ định trêu chọc chơi đùa xem nhóc con này chịu đựng được bao lâu, rốt cuộc chính mình lại không thể kiểm soát, liên tục nổi thú tính mà đem người ta ăn sạch sẽ hết lần này tới lần khác.
Anh lại còn thèm thuồng tới nỗi mỗi lần nhìn thấy vợ yêu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ say, liền đem hai chân vốn khép hờ của cậu nhấc lên vai, sau đó cúi người hạ tầm mắt nhìn chằm chặp l*и nhỏ vừa mới bị cᏂị©Ꮒ nát không lâu mà đỏ bừng sưng lớn, hai mắt tối sầm lại không ngừng nuốt nước bọt. Nhiều lần còn chẳng nín nhịn nổi mà kéo chân cậu dạng ra thật lớn, tay mò vào mân mê lỗ l*и cho nó ẩm ướt rồi đem ©ôи ŧɧịt̠ đυ. vào lần nữa, sướиɠ đến phải ngửa đầu tê dại, sau đó thẳng lưng lại nắc đều đều, bắt đầu một hiệp mới.
Chính anh cũng không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy bé bướm lộ ra thì ©ôи ŧɧịt̠ anh liền rục rịch. Phần da bụng và xung quanh bé bướm trắng nõn không tì vết, hai môi l*и lại có màu hồng đào non nộn, thịt l*и bên trong thì đỏ tươi da^ʍ mỹ, nhìn kiểu gì cũng vô cùng xinh đẹp, ngọt nước tới nỗi An Dã miệng khô lưỡi khô.
Lại quay trở về với thời điểm hiện tại. An Dã mài mài l*и nhỏ thôi cũng chưa thoả mãn, vì thời gian chẳng có nhiều, anh còn phải ra phòng khách bàn công việc với đối tác. Thế nên bàn tay hư hỏng rất nhanh đã men theo đường cong cơ thể của Lam Tư mà đi xuống phía dưới, lần nữa bắt lấy môi l*и lôi kéo.
“ Aaa.. aa. bướm nhỏ bị kéo.. căng quá... ưʍ.. a...”
“ Aa ha.. đừng vạch.. aaa.. đừng vạch ra như vậy.. ”
Tiểu song nhi xấu hổ cầu xin khi trượng phu nhà mình đột nhiên đem một bên mép l*и cậu vạch ra thật rộng, cảm nhận được không khí lạnh thổi vào man mát làm bướm nhỏ co rút dữ dội.
“ Hức.. a... bướm căng quá.. aaa.. ”
“ Định dùng dưa leo đút no con sò nhiều nước của em nhưng hiện tại tôi còn bận việc với đối tác. Ngoan, tự mình vạch l*и ra, để ông xã xoa hộŧ ɭε nhỏ của em.”
Từng âm thanh từ tính của nam nhân rót vào tai tiểu mỹ nhân như thôi miên dụ hoặc. Giọng An Dã vừa trầm vừa khàn đυ.c, rõ ràng đã bị châm lên lửa dục ngút trời.
Lam Tư run rẩy bả vai, thẹn thùng muốn trốn tránh.
“ Đĩ nhỏ, không nghĩ em còn cứng đầu tới như vậy..”
Mấy lời lẽ thô tục này, một nam nhân như An Dã đáng ra không nên có.
Thế nhưng vì quá nghịch thiên, nên càng làm sự quyến rũ của anh ấy dữ dội hơn, miệng tiện không ngờ lại càng làm giống cái bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ.
Dường như nhận ra sự lo lắng cùng tự ti của vợ yêu, động tác ôm của nam nhân vốn là cứng nhắc một lòng chế trụ đột nhiên lại nhẹ nhàng hơn. Anh tựa đầu lên hõm cổ của Lam Tư, một chút lại hôn lại liếʍ, gượng gạo trấn an người ở trong lòng.
“ Bây giờ không ȶᏂασ cái bướm được, cái bướm đang rất thèm ©ôи ŧɧịt̠ đúng không ?”
Lam Tư lắc đầu, An Dã cười khẩy một tiếng, buông mép l*и ra không vạch nữa, nhưng lần này áp hẳn cả lòng bàn tay vào bướm nộn ướt đẫm.
“ Tự mình đem bé bướm cọ vào tay tôi.” An Dã nhỏ giọng kề sát bên tai cậu, từng chút từng chút một dụ dỗ.
Hiện tại không thể đυ. bé nứиɠ l*и, anh chỉ có thể dày vò để cậu cao trào một lần, coi như là trừng phạt.
Chân của Lam Tư muốn nhũn ra luôn bởi cảm giác nhồn nhột bên dưới. Nhưng còn chưa kịp cầu xin thì bên eo đã bị An Dã véo mạnh, trên mông cũng lập tức in mấy dấu tay, giọng nói rất không kiên nhẫn của nam nhân lại vang lên :“ Tôi nói là nhanh lên !”
Tiểu mỹ nhân ăn đau đành tủi thân nghẹn ngào rêи ɾỉ, mông lớn lắc lắc đem cái l*и ma sát với bàn tay đang bao trùm lên nó. Ngón tay An Dã thon dài mềm mại, tuy không cọ ra kɧoáı ©ảʍ nhiều bằng loại tay thô to sần sùi nhưng ngược lại rất dễ dàng trượt vào lỗ l*и.
“ Ưmmm.. ha.. nhột quá.. aaa.. aa thiếu gia..”
“ Nha.. mài tới.. ưʍ.. aa... đậu đậu muốn rớt.. aa.. ân.. ”
“ Ngoan, banh bé bướm ra, tôi muốn chơi hộŧ ɭε lớn.” An Dã dụ dỗ, bàn tay đã bắt đầu vẽ vòng xung quanh bướm nộn.
Lam Tư không còn sức phản kháng, chỉ có thể run tay đem mép bướm vạch ra, rưng rưng nước mắt cúi thấp người vì thẹn thùng.
Xấu hổ, quá mức xấu hổ rồi.
Cậu không biết vì sao nam nhân này cứ tùy hứng lại trêu chọc dày vò cậu.
Lam Tư mặc dù ánh mắt mê ly mơ hồ, sóng tình dạt dào mãnh liệt nhưng trong l*иg ngực giờ đây đã giăng đầy một mảng đau nhói cùng thương tâm.
An Dã ngược lại chẳng để ý, còn chơi đùa đến nghiện.
“ Có muốn tôi sờ hộŧ ɭε cho em bắn ra không ?” anh nói, đột nhiên cầm lấy chim bé hồng hào của Lam Tư vốn dĩ từ đầu bị lãng quên, ra sức sục lên xuống.
Côи ŧɧịt̠ được âu yếm khiến tiểu song nhi nhũn chân, may mắn trượng phu cao lớn dễ dàng ôm lấy cậu. Tay An Dã nhịp nhàng xoa lên xuống, một chút lại dùng ngón cái chà chà lỗ tiểu làm nó chảy nước, có lúc lại liên tục sục mạnh.
“ Aaa.. aaa.. sướиɠ quá.. ưʍ.. ha..”
“ Sờ chim nhỏ thì sướиɠ, còn sờ l*и thì không sướиɠ ?” An Dã nhíu mày, vật nhỏ này không nhớ rõ bản thân vốn là nên cao trào bằng bộ phận nào ư.
Lam Tư nức nở, lấy lòng nói khẽ :“ Bướm.. a.. bướm nhỏ cũng sướиɠ.. aaa...”
Nam nhân thích thú cong khoé môi không trêu đùa cậu nữa, nhưng động tác lại biến hoá khôn lường. Anh thoáng nghiêng đầu nhìn đồng hồ, sau đó quay lại chuyên tâm làm chính sự.
Mặc dù vẫn giận dỗi lắm, nhưng thực tế Lam Tư làm gì có tội. Anh biết điều đó, nhưng không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể ra sức hà hϊếp cậu.
“ Aaaahhh... Aaa... Nhanh quá... Nhanh quá ! .. không được..aaaa... ”
Lam Tư phóng đãng rên lớn, bởi lúc này An Dã đột nhiên tăng tốc, một tay vạch l*и cậu ra, tay còn lại áp lòng bàn tay vào thịt l*и mà điên cuồng chà xát nhào nặn.
“ Ư.. a.... Aaaa... Muốn chết.. aaa... muốn bị mài hỏng.. huhu... ”
“ TᏂασ mẹ, non như thế này chỉ muốn đem tới trên miệng mà gặm cắn.” còn cái gì nữa, đương nhiên là đang cảm thán thịt bướm của Lam Tư non mịn đó nha.
Nam nhân chà ra một bãi nước, văng tung toé ra sàn, dính trên cả tường bếp. Anh bắt lấy hòn le mà se lộng, xoa bóp một cách thuần thục, càng nhu thì nó càng sưng, nước l*и chảy ra càng dầm dề hơn.
“ Á.. aa.. không muốn... huhu.. sướиɠ.. bướm nhỏ tê quá.. aaaa.. ”
“ Ân.. aa.. đừng nhéo đậu đậu...áaa... ư... nhẹ thôi mà.. thiếu gia..”
Lam Tư bị ông xã dùng tay chơi l*и đến khóc lên, cậu vừa sung sướиɠ vừa sợ hãi. Bộ phận nhạy cảm vốn dĩ yếu ớt bị đối xử thô bạo như vậy, hỏi xem ai lại không kinh hoảng ?
An Dã nghe cậu gọi từng tiếng từng tiếng 'thiếu gia' mà nhíu chặt mày. Mặc dù đã cảnh tỉnh bản thân, nhưng mỗi lần nghe đến đều thực sự buồn bực.
Có lẽ phải dạy dỗ vật nhỏ này lại mới được.
Anh cong ngón tay, tách mở hai mảnh âm thần, lại ác liệt đâm vào lỗ l*и ẩm ướt.
An Dã đâm chọc liên tục, đến độ nước l*и kêu òm ọp, phún ra tung toé, như vòi phun bị hỏng mất van. Ngón tay kéo theo một chút thịt l*и cuốn vào bên trong, đến khi rút tay ra cũng làm nó bị nhào nặn ma sát đến rối tinh rối mù.
“ Ưʍ.. aaa.. thiếu gia xoa nhẹ.. hức.. bướm mỏi quá.. áaaaa.. tới.. muốn bắn, muốn bắn !”
Lam Tư thở dốc không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ bừng vì sướиɠ mà đã sớm trở nên mờ mịt. Cậu bị thọc l*и đến cao trào, chim nhỏ bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhớp nháp dính lên tường bếp, cái bướm thì co rút kịch liệt, ngọ nguậy đáng thương phun nước đầm đìa.
“ Haa.. a... muốn chết.. ”
An Dã cười cười, cắn lên lỗ tai cậu, hàm hồ nói :“ Phê quá cũng không chết được đâu.”
Anh ôm chặt cậu trong ngực vì Lam Tư đã sớm toàn thân vô lực. Đang dự định buông vật nhỏ ra thì phát hiện quần áo của cậu đã da^ʍ lại càng có xu hướng phóng đãng hơn. Áo lụa bị lôi kéo xộc xệch đến không ra hình dạng, cặρ √υ' no đủ cứ vậy là phơi bày, hai viên tròn nhỏ như trái ngọt khiến người ta muốn ăn vào ngay. Quần bó bị kéo trượt khỏi chân, nhầy nhụa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ dưới sàn, không thể nào mặc nữa.
Anh loay hoay một chút, cuối cùng lại muốn thu dọn. Thế nhưng vừa cuối xuống nhặt chiếc quần lên thì ngẩng đầu đã nhìn thấy cặp mắt hồng hồng ngập nước của Lam Tư.
Tiểu song tính nhân vừa mới cao trào, quả thực sướиɠ đến mỗi đầu ngón chân đều co rụt. Thế nhưng kɧoáı ©ảʍ thể xác không thể nào bù đắp nỗi đau tinh thần ngày lúc này.
Còn chưa gặp qua mấy lần, chưa hiểu nhiều về đối phương đã phải gả cho người. Vừa cưới không lâu lại bị lạnh nhạt, dù cố tình làm cơm cũng không thấy người về ăn. Một hai câu nói cũng chẳng cho cậu, ấy vậy mà luôn luôn ức hϊếp cậu trên giường.
Mặc kệ Lam Tư có đau hay không, có mệt hay không, bé bướm đã được thoa thuốc, đã tiêu sưng hay chưa, chỉ cần An Dã muốn làm liền đem cậu đè ra ȶᏂασ lạn.
Quần áo cũng không vì cậu mà chuẩn bị, An Dã giống như là xem thường việc ăn mặc của Lam Tư. Có thể bỏ tiền mua dịch thuốc đặc chế đắt đỏ, nhưng lại không dụng tâm mua quần áo ngủ tặng cho vợ mình.
Quần áo mà ba mẹ An chuẩn bị lại vô cùng lẳиɠ ɭơ, nhìn thế nào cũng khêu gợi dụ hoặc, toát lên dáng vẻ đĩ da^ʍ thèm cᏂị©Ꮒ. Nhưng vì quá nhiều đồ, cậu cũng không thể đòi hỏi mua quần áo khác.
Vậy mà nam nhân này đổ lỗi rằng cậu muốn câu dẫn đàn ông, Lam Tư rốt cuộc là làm sai điều gì lại khiến An Dã chán ghét mình tới như vậy.
Tiểu mỹ nhân vành mắt đỏ hoe, cái mũi hồng hồng, mái tóc đen nhánh xoã lung tung hơi ẩm ướt, bộ dáng chật vật đáng thương, rõ ràng vừa bị ức hϊếp quá độ.
An Dã sững người, nhìn chằm chằm đuôi mắt ướt nhẹp của Lam Tư, lại nhìn tới đôi con ngươi tròn xoe đẹp đẽ, từ bên trong hốc mắt đột nhiên chảy ra từng hạt từng hạt nước trong suốt, hệt như pha lê bắt đầu lăn dài trên gò má phiếm hồng.
“ Hức... hức...”
Lam Tư chật vật khóc, tiểu song nhi đáng ra phải được bảo bọc, được cưng chiều lại vì thương tâm mà nức nở. Cậu ngoan ngoãn nhu thuận vô cùng, nhưng hiện tại đã không còn chịu nổi nữa.
Rốt cuộc là cậu có chỗ nào không tốt, cậu đã làm gì phật lòng trượng phu, để anh ấy đối xử với mình như vậy.
Cậu không tham lam, không háo sắc, không đòi hỏi cũng không khó chiều, tính tình điềm đạm dịu ngoan. Ấy thế mà một lần lại một lần, nam nhân ức hϊếp cậu thành quen, còn chẳng buồn thấy xót thương.
Lam Tư càng nghĩ càng đau lòng, giấc mơ về một gia đình nhỏ thật ấm cúng, thật hạnh phúc của cậu hoá ra ngay từ đầu đã xa vời tới như vậy.
An Dã nuốt nước bọt nhìn vợ yêu đột nhiên rưng rưng nước mắt, khóc đến hai má ướt đẫm, môi hồng răng trắng mấp máy mềm mại. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khóc cũng thực ngoan làm lòng anh đột nhiên ngứa ngáy nóng bỏng, động tác trên tay vì thế cũng ngừng trệ.
Trước nay không biết dỗ dành người khác, vì thế cách ăn nói của anh cũng gượng gạo vô cùng :“ Sao mà khóc rồi..”
Nam nhân vươn tay chỉnh lại vạt áo cho cậu, quần bẩn rồi thì không mặc vào được, anh đành vắt nó ở trên tay, mặc cho dâʍ ŧᏂủy̠ thấm vào chất vải đắt tiền cao cấp cũng không buồn quan tâm.
Lam Tư cúi mặt không muốn cho anh nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình, nhưng nước mắt vẫn kiên trì lộp bộp rơi xuống.
An Dã ngoài ý muốn lại dâng lên nỗi thương tiếc trong lòng, nhìn từng giọt trong suốt nối tiếp nhau mà đầu trái tim trở nên run rẩy.
“ Thật là...” phải dỗ thế nào mới nín đây, phiền chết.
Thật không ngờ trên đời có một người, mà kể cả khi khóc thì cậu ta vẫn xinh đẹp đến như vậy.
Đáng sợ hơn, anh đang dần còn có suy nghĩ rằng giá như ban đầu bản thân đừng quá hung hăng và độc ác như vậy.
Tâm trạng từ suốt một tuần nay cứ vì thế mà khó chịu, anh mới không dễ dàng có tình cảm với nhóc con này.
Tức giận xem ra cũng đã trút xong, nam nhân mang tâm tình phức tạp, ôm người đem lên trên phòng bảo cậu tự mình đi tắm rửa.
Lam Tư mặt mũi phiếm hồng ướŧ áŧ, nước mắt giọt ngắn giọt dài nhưng vẫn là nhỏ nhẹ vâng lời.
Anh nhanh chóng thay chiếc quần khác rồi xuống nhà, nếu lưu lại lâu hơn, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước của Lam Tư thêm nữa anh sợ rằng mình sẽ không kìm chế được bản thân.
Nam nhân tuấn tú kia như đúng dự đoán vẫn đang ngồi trên sofa, nhàn nhã vắt chéo một chân. Bàn tay trắng trẻo lật lật tập tài liệu, nâng mắt nhìn An Dã xuất hiện với một bộ quần áo hoàn toàn khác, tuy trong đáy mắt âm trầm dần dần dâng lên từng tia hứng thú cùng trêu chọc, y cũng không vì vậy mà lộ ra quá nhiều biểu cảm.
Đặt tài liệu ngay ngắn trên bàn, nam nhân đứng dậy đón lấy cái bắt tay đầy tính xã giao gượng gạo từ An Dã, khoé miệng không nhịn được lại nâng lên, trưng ra nụ cười nhàn nhạt có vài phần kiêu ngạo.
An Dã sau đó còn chẳng buồn liếc mắt nhìn tên điên đang cố làm ra những hành vi lịch thiệp giả tạo này, cứ vậy mà ngồi phịch xuống sofa đối diện, còn thuận tay day day ấn đường. Đến khi mỹ nam kia cười cười, y rốt cuộc cũng lên tiếng để phá vỡ sự im lặng từ nãy đến bây giờ.
“ Không ngờ đấy, cậu mà lại cưới một song nhi nhỏ tới vậy.”
Giống như gặp được chuyện gì hay ho lắm, mỹ nam nhân hai mắt sáng trưng, môi mỏng nhạt màu không ngừng cợt nhả.
An Dã bị chọc cũng không phiền, chỉ nhíu mày nhìn tài liệu bỏ chỏng chơ trên bàn, cầm lên xem xét một chút mới mơ hồ đáp lời :“ Là ba mẹ sắp đặt cả.”
“ Hơ, ý cậu là cậu cứ vậy liền đáp ứng, không có suy xét hay phản đối ?” cũng quá tùy tiện rồi đi.
“ Không có ý kiến.” An Dã bắt đầu cảm thấy tên này phiền rồi.
Y vẫn không tin được nha :“ Thực sự muốn cùng nhóc đó sống cả đời sao ?” còn máu chó hơn cả phim truyền hình rồi.
“ Tôi là người chồng có trách nhiệm.” một kẻ vô lương tâm nào đó không biết xấu hổ mà mặt dày tự luyến, còn vô cùng nhẹ nhàng như thể đang nói điều hiển nhiên.
Mỹ nam nhân trầm trồ ồ một tiếng, lát sau còn trợn mắt lên đưa hai tay che miệng, tựa như sắp thốt nên một điều gì kinh thiên động địa vô cùng đáng sợ.
Y không nhịn được, rốt cuộc lời lẽ vẫn tràn ra khỏi cái miệng lắm điều :“ Vậy còn, vậy còn Đoạn Đoá Vi ?”
Khi nhắc đến người nọ, thanh âm của nam nhân còn có chút đè nén, tựa hồ sợ hãi chọc giận đại tổ tông ngay trước mặt.
Đúng như y nghĩ, vừa nói ra thì An Dã vốn dĩ thờ ơ lạnh nhạt đã hung hăng trừng mắt, ném cho mỹ nam nhân một ý tứ cảnh cáo không hề che đậy.
“ Cậu nhắc tới nó làm gì ?”
Mỹ nam thành thật đáp :“ Tôi chỉ hỏi điều tôi thắc mắc mà thôi.”
Sắc mặt An Dã càng thêm phần lạnh lẽo, như nghiến răng nghiến lợi từ từ nói :“ Sở Trình Minh, cậu muốn chọc tôi nổi nóng ?”
“ Ấy da, nào dám nào dám.” Sở Trình Minh híp mắt, cười đến vô lại.
“ Không dám thì tốt, cái loại đó nói tới cũng chẳng vui vẻ gì.” An Dã hừ lạnh, nét mặt anh lộ ra trần trụi sự khinh bạt coi thường.
Mỹ nam tên Sở Trình Minh, là anh em tốt của An Dã, cùng anh trải qua mười hai năm cố gắng. Y chưa lập gia đình, đường tình duyên lại vô cùng trắc trở, cũng vì một số lí do khó nói, ngẫm nghĩ thì vẫn có chút buồn cười.
Sở Trình Minh hiểu rõ tính tình An Dã, anh không dễ dàng tiếp nhận ai, cũng không thể nào cắt đứt được ác ý đối với một cá nhân mà anh ghét bỏ.
Chỉ có thể chống mắt lên mà chờ xem vị tiểu quỷ kia sẽ quậy phá như thế nào nếu hay tin An đại thiếu gia kết hôn nha.
Suy nghĩ của một người ngoài cuộc hóng chuyện vui làm tâm tình mỹ nam nhân lại tốt lên không ít.
“ Đúng rồi, khi nào thì cậu cưới ?” Sở Trình Minh nhấp một ngụm cà phê, tùy tiện hỏi.
An Dã cúi đầu xem tài liệu trong tay, hờ hững đáp :“ Đăng kí kết hôn rồi.”
“ Ý tôi là đám cưới.” thật là hết cách với cái tên này, mỹ nam nhân nghĩ.
An Dã à một tiếng, nâng lên mi mắt, dường như đang cố gắng nhớ lại chính xác thời điểm, sau đó đáp lời.
Sở Trình Minh coi như bội phục độ lạnh nhạt của An đại thiếu gia, đến ngày cưới của chính mình mà cũng không thèm đặt ở trong lòng.
“ Nhưng mà này, tiểu song nhi nhà cậu cũng quá mức xinh đẹp rồi..” y ngừng một chút, nghĩ nghĩ lại bổ sung :“ Còn rất biết câu dẫn nữa..”
“ Lúc nãy vừa vặn thấy được, cái eo trắng như vậy, còn rất nhỏ, nếu dùng một tay ra sức nắn liền có thể đem nhóc con bấm gãy đi ?”
Y vừa nói dứt lời, trên bàn đã ‘bộp’ một tiếng, tài liệu trong tay An Dã đột nhiên đập thẳng xuống, lực đạo dĩ nhiên không hề nhẹ nhàng, doạ Sở Trình Minh đến khép miệng không kịp.
“ Lặp lại lần nữa ?”
Ngữ khí tràn ngập thuốc súng, không chút lưu tình bắn ra bốn phía.
“ Lặp.. l–ặp gì cơ..” đột nhiên nổi nóng là như thế nào.
Sở Trình Minh thực sự là lần đầu tiên bị An Dã đem thái độ đó đối xử, y nhìn chằm chặp đuôi mắt sắc lạnh của nam nhân, giật mình phát hiện ra anh em lâu năm vậy mà hướng y chứa chan phẫn nộ.
Y nhíu mày, ngập ngừng dò xét :“ Này, đừng nói cậu–”
“ Không phải.”
Nam nhân hung hăng cắt lời, buồn bực phun ra một câu :“ Bất kì tên đàn ông nào cũng sẽ có phản ứng đó nếu người khác đối với giống cái nhà mình nói những lời như vậy.”
Còn sợ mỹ nam chưa thông hiểu, anh lại tốt bụng bồi thêm một câu :“ Đừng nghĩ xằng bậy. Tôi không..”
Vốn định nói lời lạnh nhạt dứt khoát, cổ họng An Dã bất chợt nghẹn cứng lại, hình ảnh khuôn mặt điềm đạm dịu ngoan tràn đầy nước mắt của ai kia như từng cuốn phim ghi chậm, chạy qua đại não anh không ngừng công kích, nam nhân dù muốn miệng tiện cũng không làm được.
Mẹ kiếp, An đại thiếu gia trong lòng tự phỉ nhổ bản thân là đồ ngu xuẩn đáng chết, quá mức hồ đồ.
Chẳng buồn nói thêm, nam nhân ngoài mặt cứng rắn kì thực trong lòng tràn đầy hổ thẹn đứng dậy khỏi ghế sofa, tấm lưng thẳng tắp rộng rãi của anh quay về phía mỹ nam nhân, không mặn không nhạt muốn đuổi người, như thể một màn mất bình tĩnh lúc nãy là chẳng hề tồn tại.
# Mn quan tâm bỏ lại một vote để mình chăm ra chương nhé❤