“Xin, xin lỗi, có lẽ là tôi quá nhạy cảm rồi”, Chu Dương nói với Lâm Tử Ngọc.
“Vậy còn được”, sau khi nhận được lời xin lỗi của Chu Dương, tâm trạng của Lâm Tử Ngọc hiển nhiên cũng tốt hơn rất nhiều, sau đó lại hỏi: “Vậy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây không phải dáng vẻ thường ngày của anh”.
Nhìn dáng vẻ chân thành của Lâm Tử Ngọc, Chu Dương cười gượng rồi nằm dài trên ghế.
“Nói ra có thể cô không tin, trong ký ức của tôi, cô vẫn luôn có cái tên Thẩm Bích Quân”.
“Diện mạo, giọng nói và tính cách cũng giống y đúc, tôi nhớ rất rõ mọi chuyện xảy ra giữa hai chúng ta, nhưng trong ký ức của tôi, tên của cô luôn là Thẩm Bích Quân”.
Chu Dương cười khổ sở, nói.
Lâm Tử Ngọc cũng trầm mặc một lát, sau đó trêu đùa: “Tên khốn nhà anh, nói thẳng ra là ngay cả tên của bà đây mà anh cũng không nhớ nổi”.
Vấn đề này, ngược lại đã nhắc nhở Chu Dương.
Làm sao anh có thể không nhớ tên của Thẩm Bích Quân!
Hai người ở cạnh nhau khoảng thời gian dài như vậy, sao anh có thể nhớ sai tên của Thẩm Bích Quân chứ!
Vừa nãy anh tháo bỏ lòng phòng bị, đột nhiên lại nổi lên lòng cảnh giác.
Trong này nhất định là có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề rồi!
Anh không chắc chắn rốt cuộc Lâm Tử Ngọc là ai, nhưng anh biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy!
Lúc này Lâm Tử Ngọc lại lên tiếng, hơn nữa giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Chu Dương à, anh nói xem, có phải anh quá nhạy cảm nên mới xuất hiện tình huống như vậy không?”
“Thật ra nghe những lời anh nói vừa nãy, tôi thấy hơi lo lắng... Anh nói xem, có phải ở đây của anh đã xảy ra vấn đề rồi không?”
Lâm Tử Ngọc chỉ vào đầu mình và nói.
“Cô nói tôi bị điên rồi sao?”, Chu Dương hỏi.
“Không, không hề, tôi chỉ nói có khả năng là do anh có áp lực quá lớn, dẫn đến ký ức hỗn loạn thôi”.
“Tóm lại, tôi cảm thấy anh cần trị liệu tâm lý một chút”, Lâm Tử Ngọc nói.
Trị liệu tâm lý sao? Chu Dương hừ một tiếng, sao anh có thể nhớ nhầm chuyện này được chứ?
“Chuyện này không cần thiết đâu”, Chu Dương thẳng thừng từ chối: “Cô yên tâm đi, bây giờ tôi tạm thời chấp nhận sự thật là tôi nhớ sai tên cô”.
Chu Dương chăm chú quan sát ánh mắt của Lâm Tử Ngọc và nói: “Nhưng trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm sự thật, nếu cô thật sự là Thẩm Bích Quân giả thì tốt nhất hãy tự giải quyết ổn thỏa đi”.
Nhìn Chu Dương vừa nãy thái độ còn rất tốt, đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, vẻ mặt của Lâm Tử Ngọc cũng hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười gượng gạo.
“Tùy anh thôi, nhưng tôi đề nghị, chuyện này tìm hiểu sơ qua là được rồi, nếu không sẽ dễ càng lún càng sâu đó”.
“Hay là thế này đi, tôi cho anh thời gian một tuần để điều tra, nếu không có bất kỳ manh mối nào, thì nghe lời tôi hãy tiếp nhận làm trị liệu tâm lý”.
Trong giọng nói của Lâm Tử Ngọc vẫn chứa đầy sự quan tâm.
Kiểu quan tâm này lại khiến Chu Dương cảm thấy có thể mình thật sự đã sai rồi.
Nhưng trong đáy lòng của anh, vẫn có một ý nghĩ.
Hình dáng của Thẩm Bích Quân dần dần trùng khớp với hình dáng của Lâm Tử Ngọc.
Anh mặc kệ chân tướng sự thật như thế nào.
Nhưng tuyệt đối không cho phép có xác xuất một phần mười nghìn xảy ra sai lầm.
Lỡ như ký ức của mình có nhầm lẫn thì sao?
Lâm Tử Ngọc trước mắt thật sự không có bất kỳ quan hệ nào với Thẩm Bích Quân ư?
Lúc này Thẩm Bích Quân thật sự không biết đang ở xó xỉnh nào rồi.
Cô ấy cầu cứu mọi người, tôi là Thẩm Bích Quân đây, tôi là chủ tịch của công ty Danh Dương đây!
Nhưng người khác lại nói, Thẩm Bích Quân là ai? Chủ tịch của công ty Danh Dương không phải Lâm Tử Ngọc sao?
Người phụ nữ như cô thật sự thú vị, bản thân phẫu thuật thành dáng vẻ của Lâm tổng người ta, là muốn cướp tài sản của Lâm tổng à?
Cô có thể thành công, vậy trên thế giới này còn có công lý ư? Nếu thế thì ông đây đã phẫu thuật thành bộ dạng người giàu nhất thế giới từ lâu rồi!
Thẩm Bích Quân chỉ có thể một mình đơn độc, trên thế giới này không còn ai thừa nhân thân phận của cô nữa.
Vậy cô ấy đáng thương biết bao.
Sao Chu Dương có thể cho phép Thẩm Bích Quân chịu đựng đau khổ như vậy chứ?
Anh nhất định phải điều tra ra chân tướng thật sự!
Rời khỏi phòng làm việc của Lâm Tử Ngọc, đầu tiên Chu Dương nghĩ tới việc đi đến Thẩm gia.
Mẹ ruột của Thẩm Bích Quân đã không còn nữa, bố của cô ấy tìm cho cô một bà mẹ kế, hơn nữa bà mẹ kế này còn sinh một cậu em trai.
Bởi vì môi trường sống như vậy, mẹ kế và em trai của cô luôn ức hϊếp Thẩm Bích Quân, vì thế Thẩm Bích Quân đã chuyển ra khỏi Thẩm gia từ sớm, đoạn tuyệt tất cả mối quan hệ với Thẩm gia.
Nhưng cho dù là như vậy, ông bố đó của Thẩm Bích Quân cũng là một người bố ruột!
Chu Dương không tin, lão già đó có thể quên mất Thẩm Bích Quân?
Nhưng khi anh tìm đến Thẩm gia, lại hoàn toàn thất vọng.
Không có Thẩm gia, chỉ có một Lâm gia.
Câu chuyện trên vẫn giống hoàn toàn với câu chuyện của Thẩm Bích Quân, chẳng qua chỉ là mọi người đều đã đổi tên mà thôi.
Thật thú vị.
Chu Dương ngồi trước cửa Lâm gia, lặng lẽ rút một điếu thuốc.
Dường như mọi manh mối đều đứt đoạn rồi, ngay cả bố ruột của Thẩm Bích Quân cũng không thừa nhận có sự tồn tại của cô ấy.
Phải từ bỏ sao? Đáp án đương nhiên là không, bởi vì Chu Dương vừa nghĩ đến cảnh Thẩm Bích Quân thật sự bây giờ có thể đang trải qua tuyệt vọng, liền khiến anh quyết tâm cho dù thế nào cũng không thể từ bỏ.
Vậy nếu không buông bỏ, thì phải tìm được một điểm mấu chốt nhất là phương hướng điều ra.
Khi sắp hút xong điếu thuốc, cuối cùng Chu Dương cũng nghĩ đến phương hướng mới.
Ở tầng lớp người bình thường anh không thể tìm kiếm được manh mối, bởi vì tất cả manh mối đều bị đứt đoạn, sự sắp xếp của đối phương có thể nói là cẩn thận trót lọt.
Vậy anh sẽ dùng lối suy nghĩ ngược lại.
Ai có khả năng làm chuyện này nhất.
Ai có năng lực làm chuyện này nhất!
Chu Dương biết, nếu ký ức của mình là chân thật, vậy người anh gặp phải tuyệt đối là một đối thủ vô cùng mạnh.
Đối thủ này mạnh mẽ đến mức có thể sửa đổi ký ức của tất cả mọi người và xóa bỏ triệt để sự tồn tại của một người trên thế giới này.
Kiểu năng lực này, vượt ra khỏi nhận thức của Chu Dương.
Với sức mạnh khoa học kỹ thuật, dường như không thể làm được chuyện này, nếu có kiểu khoa học kỹ thuật này thì thế giới sớm đã lẫn lộn rồi.
Vậy có thể là sức mạnh của võ giả.
Bây giờ thực lực của Chu Dương đang ở cảnh giới hoàng đế võ giả, có thể nói là đỉnh cao của võ giả.
Nhưng anh cũng chưa từng nghe nói đến kiểu năng lực có thể thay đổi hàng loạt ký ức của con người.
Cũng có nghĩ rằng, nếu là sức mạnh của võ giả thì thực lực của đối thủ này đã vượt quá xa Chu Dương rồi.
Tiên sư!
Chỉ có đối thủ cấp tiên sư mới có thể làm được chuyện này.
Chuyện tiếp theo đã dễ xử lý hơn rất nhiều.
Trước tiên, dựa theo tình báo Chu Dương biết bây giờ số tiên sư còn sống vô cùng ít ỏi.
Vậy đầu tiên phải tìm hết toàn bộ những tiên sư này sau đó sàng lọc, xem tiên sư nào có khả năng làm chuyện này nhất.
Chu Dương lấy điện thoại ra, sau khi cân nhắc chốc lát, anh gọi đến số của Chu Minh: “Anh có biết trên thế giới này có bao nhiêu tiên sư còn tồn tại không?”