Sở dĩ Chu Dương quyết tâm giúp đỡ anh tài xế này thực chất là vì tài xế đã cho phép anh lên xe của anh ta.
Ban đầu Chu Dương không định đi tiếp, nhưng sau khi nghe cảnh ngộ mà tài xế kể lại, đột nhiên anh nảy ra một kế hoạch, dứt khoát vẫn ngồi trên xe, phí xe cũng không trả.
Còn về chi phí, bản thân giúp tài xế đòi lại công bằng, tạm thời coi là trả phí xe.
Vì thế khi tài xế cảm ơn Chu Dương, Chu Dương chỉ vỗ nhẹ vào vai của anh ta: “Đừng để trong lòng, tôi cũng không phải giúp không anh đâu, đây là phí xe tôi trả cho anh mà thôi”.
Anh tài xế hơi rưng rưng nước mắt, thầm nghĩ phí xe của mình đắt như vậy từ khi nào chứ.
Trả mười lăm triệu tệ tiền mặt thì không nói, lại còn giúp mình đòi công bằng, hơn nữa còn mời mình ăn một bữa ăn lớn như vậy!
Những thứ này vốn là thứ mà anh ta chạy thuê cả đời cũng không thể kiếm được.
Vốn dĩ tài xế không định ăn cơm, nhưng sau khi Chu Dương và Hổ gia liên thủ, đã mời anh ta một bàn ăn, đồng thời nói với anh ta cứ yên tâm ăn uống thì đám người Chu Dương mới có thể xử lý chuyện tiếp theo, nên anh ta mới bắt đầu ăn.
Tài xế cảm động nước mắt nước mũi tèm nhem, anh ta quét sạch đồ ăn ngấu nga ngấu nghiến.
Bên này Chu Dương và Hổ gia cũng không ngừng tìm kiếm tài liệu.
Ngày đó ba năm trước tài xế nhớ rất rõ ngày tháng, điều này với Chu Dương và Hổ gia mà nói quả thật thuận tiện hơn nhiều.
Nhất là đối với Hổ gia, khách sạn Huy Hoàng là địa bàn của ông!
Nói cách khác trong khách sạn Huy Hoàng, Hổ gia có quyền nắm giữ tuyệt đối!
Đều đã nói sự việc và ngày tháng cụ thể với ông rồi, nếu ông còn không tra được rốt cuộc là ai làm những chuyện này thì Hổ gia ông chỉ là hư danh.
“Là A Xung”, Hổ gia nói với vẻ mặt tái nhợt.
Lại là cái tên A Xung đó!
Thật ra chuyện này vốn không có quan hệ gì với khách sạn Huy Hoàng.
Là một con cháu nhà giàu ăn cơm ở khách sạn Huy Hoàng, vì đã nhìn thấy cháu gái của tài xế trông xinh đẹp nhất thời nảy lên ý xấu, bắt cháu gái vào nhà vệ sinh nam.
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh nam, hắn liền biến mất.
Đối với gia đình của tài xế mà nói, bọn họ căn bản không biết đi đâu tìm người, chỉ có thể đổ mọi tội lỗi lên khách sạn Huy Hoàng.
Lúc này A Xung cho người đuổi người nhà tài xế ra ngoài, sự việc đơn giản là như vậy.
“Cậu xem đi, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, hoàn toàn không phải người của chúng tôi làm, Chu tiên sinh, cậu không thấy chuyện này làm lãng phí thời gian của chúng tôi sao?”, Hứa Nguy ở bên cạnh bất mãn nói.
“Ông im đi”, câu nói này là Chu Dương và Hổ gia cùng lúc nói ra.
Hứa Nguy khϊếp sợ trợn to mắt.
Chu Dương nói ông còn có thể hiểu, dù sao bây giờ Chu Dương quả thật đã khác rồi, không giống với thằng nhóc nghèo luôn dựa vào việc mượn lực lượng chắp vá khắp nơi nữa.
Bản thân người ta chính là một chi hoàng võ giả!
Đó là khái niệm gì?
Trên thế giới này chi hoàng võ giả đến đâu cũng có thể hiên ngang!
Cho dù trong hoàng thất cũng có thể hô to gọi nhỏ không cần chú trọng lễ nghi gì.
Chi hoàng võ giả trên cơ bản là đơn vị có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhận thức của loài người.
Vì thế Chu Dương quát ông ta một tiếng bảo ông im miệng, ông ta cũng không tức giận gì.
Nhưng sao Hổ gia có thể quát ông ta chứ?
Cho tới nay, Hổ gia chỉ là một người đại diện của nhánh phụ Hứa gia mà thôi! Nhưng Hứa Nguy mới là người nắm quyền và là đại trưởng lão!
Hổ gia vẫn luôn cung kính mình, như hành động quát mình vừa nãy hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Hổ gia!
Nhưng biểu hiện của Hổ gia lại vô cùng tự nhiên, hơn nữa còn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nghe đại trưởng lão nói, tuy chuyện này không phải người của chúng ta làm, nhưng quả thật là đã xảy ra trên địa bàn của chúng ta”.
“Về tình về lý chúng ta đều nên cho người ta một lời giải thích, nhưng bây giờ đừng nói là giải thích, chuyện này căn bản chúng ta không hề biết, nó đã bị A Xung ngăn lại rồi”.
“Đại trưởng lão, có thể ông chưa từng tiếp xúc với quy tắc của thế giới ngầm, không thể hiểu rõ rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa gì”.
“Tóm lại một câu, chuyện này không cần ông lo, giao cho tôi là được”.
Sắc mặt Hổ gia tái nhợt, hung tợn nhìn bức ảnh trong tay mình.
A Xung!
Nếu còn là những năm trước, Hổ gia vẫn còn là Hổ gia lúc ở thế giới ngầm, nếu A Xung làm ra chuyện thất tín bội nghĩa như vậy, căn bản Hổ gia sẽ không nói hai lời, cho người chặt đứt ngón tay của A Xung vứt cho chó ăn.
Nhưng bây giờ ông đã bình tĩnh hơn nhiều, hoàn toàn thoát khỏi môi trường thế giới ngầm kia, cho nên sẽ không xử lý chuyện kích động như vậy nữa.
Có điều, A Xung cũng phải trả cái giá giống như vậy.
Chớp mắt A Xung đã bị gọi lên.
Vốn dĩ A Xung chỉ cho rằng hôm nay mình đã va chạm với Chu Dương nên mới bị gọi đến.
Nhưng hắn vừa lên liền bị Hổ gia tát một bạt tai bắt quỳ xuống, sau đó khi nhìn thấy video trong camera giám sát của ba năm về trước, hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Nói đi, ba năm trước tại sao không báo chuyện này cho tôi, tại sao phải tự mình ngăn cản chuyện này?”, Hổ gia hỏi một cách hờ hững.
Trông giống như không hề tức giận.
Nhưng A Xung cũng không dám nói dối.
Là một đàn em tương đối cao cấp dưới tay Hổ gia, hắn hiểu rõ tính tình của Hổ gia.
Trông càng bình tĩnh thì càng chứng minh ông ấy lúc này đã vô cùng tức giận!
Nói thẳng ra, A Xung cũng là người bước ra từ thế giới ngầm, phạm sai lầm thì phải chịu đòn, chịu đòn thì phải đứng thẳng, đạo lí này hắn hiểu.
Nếu đã bị phát hiện thì không có gì phải che giấu nữa.
“Bởi vì Hoa thiếu gia là bạn của tôi”, A Xung thành thật nói.
Hoa thiếu gia chính là Hoa Thần Vũ, cũng chính là con cháu nhà giàu đã đưa cháu gái của tài xế vào nhà vệ sinh.
Có thể nói, hắn là bạn cũ thân thiết nhiều năm với A Xung, cũng ỷ vào mối quan hệ này với A Xung cho nên hắn mới dám làm mưa làm gió ở khách sạn Huy Hoàng.
Khi người nhà tài xế tìm đến khách sạn Huy Hoàng, quả nhiên A Xung đã cho người ngăn chặn chuyện này lại.
Sau khi Hổ gia nghe xong, im lặng rút một điếu thuốc, trầm mặc một lát.
A Xung cũng lẳng lặng quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Có thể nhìn ra hắn vô cùng sợ hãi, cho dù là quỳ ở đó không nhúc nhích, nhưng trên trán vẫn rơi đầy mồ hôi.
“A Xung, cậu biết chuyện này nên xử lý thế nào chứ”.
Một lúc lâu sau, Hổ gia hút xong điếu thuốc liền hờ hững nói.
A Xung nuốt nước bọt, sau đó gật đầu.
Lúc này cho dù hắn không gật đầu thì cũng không chạy thoát.
Chi bằng dứt khoát gật đầu.
“Vậy thì tốt”, Hổ gia gật đầu: “Bây giờ, đưa chúng tôi đi tìm người bạn đó của cậu”.