Hổ gia và Hứa Nguy hơi hoảng sợ.
Vì dựa vào tình tình trước mắt, người tài xế này rõ ràng có oan tình rất lớn, hơn nữa, sự bất bình này chắc chắn có liên quan đến khách sạn Huy Hoàng của bọn họ.
Điều mấu chốt là Hổ gia thật sự không quen người tài xế này!
“Tôi khuyên cậu nên ăn nói cẩn thận, nếu như cậu dám lừa gạt tôi hay là Chu tiên sinh, chắc cậu biết rõ kết cục”. Hổ gia uy hϊếp.
Thế nhưng lúc này người tài xế đã không sợ hãi bất kì sự đe dọa nào.
Anh ta ngẩng đầu, nói một cách quang minh chính đại: “Những lời tiếp theo của tôi nếu có nửa lời giả dối, tôi sẵn sàng dùng tính mạng của gia đình để bảo đảm!”
Điều này hơi tàn nhẫn, nếu như anh ta nói dối, anh ta sẽ cho phép Hổ gia lấy đi tính mạng mọi người trong gia đình của anh ta.
Vì anh ta đồng ý, cho nên đến lúc đó cho dù là Chu Dương cũng không thể nói ra lời ngăn cản.
Nghe lời đảm bảo như vậy, Hổ gia cũng cảm thấy không còn gì để nói, đồng ý để tài xế kể chuyện của mình.
Sau đó, người tài xế bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về đứa cháu gái của mình.
Ba năm trước, cháu gái xảy ra chuyện ở khách sạn Huy Hoàng, cả nhà tài xế muốn đòi lại công bằng, lại bị xua đuổi bằng vũ lực.
Đây là toàn bộ quá trình sự việc, nói xong, tài xế không nói gì, im lặng nhìn về Chu Dương.
Hai người Hổ gia và Hứa Nguy đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng dè dặt nhìn về Chu Dương.
Chu Dương vẫn cúi đầu uống trà, giống như toàn bộ câu chuyện không liên quan đến anh.
Cho đến khi tài xế kể hết toàn bộ quá trình, anh lại uống một hớp trà nóng, ngẩng đầu nói: “Các ông nghe rõ chưa?”
“Các ông nên nói gì về chuyện này đi”.
“Ông thật sự cho rằng, vừa nãy ông ra giá mười lăm triệu là cao lắm sao?”
Chu Dương lãnh đạm nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu.
Đùa gì vậy, hành vi đó của khách sạn Huy Hoàng, gần như hủy hoại cả gia đình anh tài xế, mười lăm triệu có thể đền bù sao… thật sự là vậy.
Xét cho cùng, trong hoàn cảnh bình thường, cả đời một gia đình cũng không tiêu hết mười triệu.
Nếu như dùng cách lý giải của Thánh Maria, người và tiền không thể đem ra so sánh, cháu gái của người ta mất đi lần đầu tiên, đó chính là sự trong trắng và bảo vật vô giá không thể đem tiền bạc ra đo lường.
Nhưng trên thực tế, với chín mươi chín phần trăm phụ nữ trên thế giới, bạn ra giá mười triệu, bọn họ sẽ chủ động đồng ý dâng lần đầu tiên cho bạn.
Đó là chủ động đồng ý.
Thế giới này, thật sự có rất ít thứ mà tiền không thể mua được.
Không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.
Thế nhưng, gia đình anh tài xế là một ngoại lệ.
Vì chuyện xảy ra ba năm trước.
Cháu gái của anh ta đã thành một người tàn phế, đưa cho anh ta mười lăm triệu cũng không cứu được.
Nếu như người tài xế này vô tâm, cầm lấy mười lăm triệu này chắc hẳn rất có lời, dù sao cháu gái cũng không cứu được, cả nhà cầm số tiền này sống sung túc vui vẻ.
Nhưng rõ ràng anh ta là một người cực kỳ quý trọng tình cảm.
Mặc dù tài xế rất nghèo, nhưng hoàn toàn vẫn giữ được khí chất không chịu khuất phục trong số rất ít người nghèo.
Cho nên anh ta lựa chọn tiếp tục đòi lại công bằng.
Đương nhiên, về phần Hứa Nguy và Hổ gia, bất kể tài xế là người thế nào, tính mạng của nhà bọn họ cũng không đáng mười triệu.
Cho nên họ đồng ý dùng mười lăm triệu để giải quyết vấn đề này hoàn toàn đều vì Chu Dương mà thôi, trên thực tế không liên quan gì nhiều đến người tài xế.
Đồng thời cũng vì Chu Dương, bây giờ, mười lăm triệu không thể giải quyết vấn đề của bọn họ.
Hổ gia hơi bối rối nhìn Chu Dương, do dự nói: “Chu tiên sinh, cậu có tin tôi không?”
Chu Dương sững sờ, sau đó gật đầu: “Ông nói đi”.
Ấn tượng của Chu Dương về Hổ gia vẫn rất tốt, dù sao, đó là một trong những người đã đề nghị giúp đỡ mình trong thời gian đầu tiên.
Có thể nói, nếu như Hổ gia không phải là người đi theo con đường bất chính, ông ấy sẽ trở thành một trong những người đắc lực bên cạnh Chu Dương.
Thế nhưng rất đáng tiếc, theo tình tình bây giờ, tính nguyên tắc của Hổ gia có thể rất yếu kém.
Đương nhiên, Chu Dương vẫn dành cho ông sự tôn trọng nên có, do đó mới để ông ấy giải thích.
Còn lời giải thích của Hổ gia rất đơn giản.
Đơn giản chỉ có một câu: “Không biết nói ra cậu có tin hay không, tôi hoàn toàn không biết chuyện này”.
Hổ gia nói một cách đanh thép: “Chu Dương, tôi không biết tôi có hình tượng thế nào trong mắt của cậu”.
“Thế nhưng Hổ gia tôi sống trên đời này, cũng có quy tắc ứng xử của mình”.
“Xuất thân của tôi không tệ, nhưng người trong thế giới ngầm có quy tắc riêng, kẻ ác cũng bị người khác trong thế giới ngầm phỉ nhổ, Hổ gia tôi tuyệt đối không phải loại người như vậy!”
“Chuyện mà người này nói khi nãy, tôi dám bảo đảm tôi hoàn toàn không biết! Nếu như tôi biết, chuyện này chắc chắn sẽ không xử lý như vậy”.
Lần này Chu Dương thật sự sững sờ.
Ban đầu anh rất thất vọng về Hổ gia.
Thế nhưng không ngờ rằng, bên kia đã nói rõ lòng mình.
Xem ra, mình đã hiểu lầm Hổ gia rồi.
Chu Dương chưa kịp nói gì, lại nghe Hổ gia tiếp tục nói: “Đương nhiên, bất luận tôi có biết chuyện này hay không, nếu như thật sự xảy ra ở khách sạn Huy Hoàng của tôi, vậy tôi nhất định đưa ra lời giải thích rõ ràng về sự việc này cho cậu và cậu ta.”
Hổ gia kiên quyết nói, Hứa Nguy bên cạnh không vui lắm: “A Hổ, không phải như vậy, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến chúng ta, ông ôm về mình làm gì”.
Hứa Nguy bất mãn nói, thậm chí ông ta nghĩ Chu Dương không có gì làm nên kiếm chuyện.
Đó không phải là lỗi của ông ta và Hổ gia, tại sao bắt bọn họ chịu trách nhiệm chuyện này?
Lúc này, Hổ gia nhìn Hứa Nguy, thành thật nói: “Đại trưởng lão, chuyện hôm nay không chỉ đưa ra lời giải thích cho Chu tiên sinh, mà còn cho tôi một lời giải thích”.
“Tôi xuất thân trong thế giới ngầm, cho nên theo quan niệm của tôi, phải làm việc trước rồi học làm người sau”.
“Nếu như không thể xử lý rõ ràng chuyện này, không cần biết Chu tiên sinh có tiếp tục thảo luận với chúng ta hay không, nhưng trước hết tôi sẽ kết thúc chuyện hợp tác này”.
Có thể nói, lời của Hổ gia rất hợp ý Chu Dương.
Bởi vì anh vẫn luôn nghĩ như vậy, không ngờ rằng, Hổ gia lại có nhiều điểm tương đồng trong nguyên tắc làm người với mình.
“Được, Hổ gia, có lời này của ông, chuyện ba năm trước, chúng ta cùng bắt tay điều tra, trả lại công bằng cho anh tài xế này”.
Chu Dương đứng dậy.
Hổ gia cũng gật đầu, chỉ có Hứa Nguy ở bên cạnh lắc đầu: “Tôi nói, hai người đang mưu đồ việc gì vậy?”
Hổ gia không nói gì, ngược lại Chu Dương khẽ cười: “Tại vì, tôi đã ngồi lên xe dịch vụ”.