Mấu chốt là, lần này người đánh cô ta, lại là chỗ dựa của cô ta!
Lí do cô ta quen thói bắt nạt kẻ yếu, mở miệng nói lời hèn hạ với người khác như vậy, rõ ràng là liên quan đến A Xung.
Vì A Xung là chỗ dựa của cô ta, nên cô ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng hôm nay, chỗ dựa không còn tác dụng nữa.
Rõ ràng đối phương chỉ là một kẻ lang bạt!
A Xung của cô ta, lại vì hắn mà tát cô ta một cái!
Còn muốn chia tay!
Người phụ nữ điên cuồng hô lớn: "A Xung, anh vì tên vô gia cư này chia tay tôi chứ gì? Anh đừng có hối hận!"
"Nhìn xem, khách sạn Huy Hoàng của các người cũng chẳng có bản lĩnh gì!"
"Câm mồm", A Xung nghe thấy vậy, lúc này thẹn quá hóa giận.
"A Xung, cậu phải giải thích cho tôi chuyện này", Hổ gia nói.
A Xung gật đầu, sau đó sai người đưa người phụ nữ kia đi.
Bây giờ người phụ nữ này không dễ thoát thân được nữa.
"Hổ gia, Chu tiên sinh", A Xung xoay người về phía họ, nói: "Yên tâm, chuyện lần này là do cô vợ thất bại có mắt không tròng của tôi gây ra, tôi chắc chắn sẽ giải thích rõ với mọi người".
Hổ gia nhìn Chu Dương: "Chu tiên sinh, khiến cậu chê cười rồi".
"Nhưng chuyện lần này chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta không nên để bụng, không nên để một con sâu làm rầu nồi canh".
Hổ gia vội vàng chữa cháy.
Ông ta muốn thương lượng với Chu Dương, cùng đối mặt với nhánh chính khổng lồ Hứa gia!
Tức là, chuyện bọn họ bàn bạc, có thể thay đổi kết cấu toàn bộ Đông Hải, số tiền cũng lên tới mấy trăm ngàn triệu!
Chuyện lớn như vậy cần đối mặt, thì chuyện người phụ nữ kia đúng chỉ bé như hạt cát.
Để cùng tiếp tục hợp tác với Chu Dương, Hổ gia đang yêu cầu A Xung gϊếŧ người phụ nữ đó.
Không thể để thứ cỏn con ảnh hưởng đến chuyện lớn!
Ít nhất Hổ gia nghĩ vậy.
Nhưng Chu Dương thì không.
Anh nheo mắt nhìn Hổ gia và A Xung.
"Chuyện nhỏ?", Chu Dương hỏi.
Hổ gia hơi sững sờ, nhận ra trong giọng nói Chu Dương có gì đó không đúng.
"Chu tiên sinh, ý cậu là gì?"
"Quan hệ hai bên chúng ta, chẳng lẽ lạibị ảnh hưởng sao bởi một chuyện cỏn con vậy sao?", Hổ gia hỏi.
"Không nhẽ, cậu vì chuyện này, mà định kết thúc chuyện chúng ta định bàn luận sắp tới à?"
Hổ gia lộ vẻ khó tin.
Đùa gì vậy?
Chuyện trước mắt thảo luận toàn bộ cục diện ở Đông Hải, sao có thể vì một người phụ nữ ngu xuẩn mà quyết định kết thúc hợp tác chứ?
Chẳng khác gì hai bên cùng thương lượng một vụ mua bán trị giá mấy trăm tỉ, nếu thành công, lợi nhuận hai bên đều lên đến mấy chục tỷ.
Nhưng một bên đi đến công ty còn lại, thấy máy điều hòa bên đó không phải hai mươi ba độ mà là hai mươi hai độ, nên yêu cầu kết thúc hợp đồng.
Có lí do lố bịch vậy sao?
Hổ gia không tin nổi.
Nhưng Chu Dương rất nghiêm túc.
Anh mở cửa xe taxi, mời anh tài xế trên xe xuống.
Anh chỉ tài xế, nói: "Các người xem đó là chuyện nhỏ, nhưng tôi thấy chuyện đó không hề nhỏ!"
Chu Dương nhìn A Xung: "Anh vì vợ mình mà không phân biệt trái phải, định kéo hai người chúng tôi đi xử lí".
"Hôm nay là gặp tôi, nếu không phải tôi thì liệu anh ấy có bị anh đánh rồi không?"
A Xung bị Chu Dương nói cho cứng họng, vì đúng là hắn định làm vậy.
Sắc mặt Hổ gia nghiêm trọng, ông ta nhìn tài xế taxi hỏi: "Cậu đây là?"
"Đây là anh trai tôi", Chu Dương cao giọng đáp.
Một câu nói, khiến ai nấy đều khϊếp đảm!
Anh của Chu Dương!
Mọi người ở đây, ai cũng biết Chu Dương có địa vị gì.
Anh là người gϊếŧ trưởng lão bọn họ, song bọn họ vẫn phải chạy đến hợp tác với anh.
Nên sự hiện diện của anh trai Chu Dương thì như nào?
Ai cùng thầm rối rít suy đoán, xem ra, lần này A Xung gặp họa lớn rồi.
Đến người tài xế cũng đờ đẫn ngây ngốc.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ, Chu Dương không phải kẻ khoác lác!
Anh ta vẫn cho rằng Chu Dương chỉ là kẻ vô gia cư!
Thậm chí anh ta còn nghĩ Chu Dương ngồi trên xe anh ta, hoàn toàn không có tiền trả!
Nhưng chuyện gì thế này?
Mấy chục người trước cửa khách sạn Huy Hoàng, ai nấy đều cung kính Chu Dương!
Lúc này, tài xế thấy thế giới quan của mình sụp đổ.
"Thì ra là Chu đại ca", Hổ gia kính cẩn nói với tài xế.
"Không, không, tôi không phải Chu đại ca", tài xế hoảng hốt nói.
"Chu tiên sinh, chuyện này như nào, tôi sẽ giải thích rõ ràng, nhưng bây giờ, nhiều người đứng đây không tiện, chúng ta nên vào trong nói chuyện", Hổ gia lại nhìn Chu Dương.
Chu Dương gật đầu.
Đúng là anh muốn một câu trả lời, nhưng không muốn chuyện này làm Hổ gia khó xử.
Đoàn người lần lượt vào trong khách sạn Huy Hoàng, tài xế taxi đứng một bên cảm giác như nằm mơ.
Khách sạn Huy Hoàng, đó là giấc mơ anh ta không thể với tới.
Anh ta mơ được đường đường chính chính vào khách sạn tiêu xài một lần, mơ thành chủ nhân để được cả khách sạn tôn kính.
Nhưng anh ta biết thân phận mình hèn mọn như nào.
Đừng nói đến chuyện vào đây hưởng thụ được người khác tôn trọng.
Cháu gái anh ta bị người trong này làm nhục, anh ta không biết lý giải sao, đành cắn răng buộc bụng nín nhịn.
Vậy mà giờ, ước mơ của anh ta thành sự thật!
Chưa cần nói đến những đàn em, nhân viên làm việc trong khách sạn, mà bây giờ sau lưng anh ta còn có Hổ gia!
Vì từng tiếp xúc với khách sạn, nên anh tài xế biết chủ nhân của khách sạn là Hổ gia, cũng là chỗ dựa vững chắc trong truyền thuyết của khách sạn Huy Hoàng.
Hổ gia là nhân vật tầm cỡ mà anh ta không dám nghĩ đến.
Vậy mà bây giờ, vị Hổ gia này đang đi sau lưng anh ta với sự tôn trọng kính nể!
Anh tài xế đánh vào tay mình để xác nhận là thực hay mơ.
Anh ta véo một cái rất đau, xem ra đúng là thật rồi.
Người mang đến giấc mơ như hôm nay, chính là Chu Dương!
Anh ta thận trọng nhìn Chu Dương, trong lòng đầy sự tò mò.
Vậy người đàn ông này rốt cuộc như nào?
Rõ ràng nhìn như kẻ lang thang, vậy mà lại được bao người cung kính.
Nếu bảo Chu Dương là người bình thường, thì anh ta đúng là kẻ ngu.
Đoàn người đi thẳng lên tầng thượng của khách sạn - phòng VIP do đích thân Hổ gia đặt, rồi ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên người tài xế đến nơi sang trọng thế này. Anh ta thầm nghĩ chỗ này một lần phải tiêu ít nhất bao nhiêu tiền.