Chàng Rể Đại Gia

Chương 599: Đến rồi (1)

Chương 599: Đến rồi (1)

Bình tĩnh mà nói, cho dù Trương Hải đã thất bại, cũng sẽ thu hút sự chú ý của Chu Dương và những người xung quanh, khiến bọn họ hoảng hốt một phen, thế thì cũng không phải là không có lợi.

“Nếu như cậu đã ám sát thất bại, vậy làm thế nào về được đây?”

Khổng Huy đột nhiên hỏi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trương Hải, dường như muốn nhìn xuyên thấu hắn.

Ánh mắt của Giang Phong cũng liếc về phía hắn.

Quả thực, theo những gì họ biết về Chu Dương, nếu Trương Hải phản bội anh, hơn nữa còn ra tay ám sát, thì kết cục của họ sẽ không thể tốt hơn.

Tuy nhiên, Trương Hải không những không sao, ngoại trừ hơi nhếch nhác một chút và một vài vết thương trên người ra, thì những chỗ khác không có gì đáng ngại, hắn gần như bình yên vô sự trở về.

Thậm chí, đến bây giờ bên phía Chu Dương vẫn chưa có tin tức.

Điều đó cũng có nghĩa Chu Dương không lựa chọn báo cảnh sát, hoặc những người bên cạnh anh không có ai lựa chọn sẽ báo cảnh sát.

Hai người kia cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến Trương Hải đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Rõ ràng hắn đang mặc một chiếc áo khoác dày dặn, nhưng vào lúc này Trương Hải cảm thấy được nhiệt độ toàn thân dường như đã thấp hơn vài độ.

“Tôi cũng không biết. Tôi bị Ngưu Xuyên ép hỏi rất nhiều thứ, nhưng tôi không nói một câu nào, chứ đừng nói là tiết lộ bất cứ điều gì về Khổng thiếu gia và Giang thiếu gia.”

“Sau đó Ngưu Xuyên bị Chu Dương gọi đi có việc, tôi liền nhân cơ hội chạy thoát.”

Trương Hải vừa nhớ lại vừa kể cho bọn họ nghe, không ngừng giải thích, hắn hy vọng Khổng Huy và Giang Phong sẽ tin tưởng mình.

“Chẳng lẽ cậu quay về như vậy, mà không có ai theo dõi sao?”

Giang Phong lạnh lùng hỏi, lúc này hắn đã có thể xác nhận chính xác.

Trương Hải có thể an toàn trở lại đây, hẳn là do đám người Chu Dương cố ý thả đi để hắn quay về đây.

Tất nhiên, theo những gì Trương Hải nói, có lẽ dưới sự chất vấn của Ngưu Xuyên, hắn thực sự không nói bất cứ điều gì, cũng không tiết lộ bất kỳ tin tức nào về hắn và Khổng Huy cho họ.

Tuy nhiên, cũng bởi vì điều này, khiến Chu Dương không nhận được tin tức hữu ích nào từ Trương Hải.

Cho nên, với tình huống như vậy, Chu Dương muốn có được tin tức hữu ích, việc duy nhất có thể làm là cố ý thả Trương Hải đi, sau đó bí mật theo dõi, vậy thì nhất định sẽ tìm ra nơi này.

Giờ phút này, Khổng Huy và Giang Phong thậm chí muốn ném Trương Hải thẳng từ tầng hai của quán trà xuống dưới, kết thúc mọi chuyện.

“Theo dõi? Tất nhiên là có rồi. Có ba nhóm người theo dõi tôi, nhưng tôi tiếp tục đi vòng quanh khách sạn, tìm cơ hội thoát khỏi ba nhóm người theo dõi, sau đó quan sát một lúc, đến khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi nữa, thì tôi mới quay lại.”

Trương Hải cười nói, mang theo vẻ đắc ý.

Dù sao, đây là việc mà hắn cho rằng mình làm rất đúng, không nghi ngờ gì nữa, việc loại bỏ những người theo dõi hắn, khiến cho mục đích của Chu Dương thất bại, tất nhiên sẽ là một chuyện khiến người ta vui vẻ rồi.

Đó cũng là điều khiến Trương Hải phấn khích.

“Có thật không?”

Nghe thấy những gì Trương Hải nói, Khổng Huy hơi nghi hoặc, chẳng lẽ người mà Chu Dương sắp xếp theo dõi thật sự bị Trương Hải cắt đuôi.

“Đừng vội, nếu như có người đi theo mà không bị phát hiện, vậy thì đã bị đuổi theo đến đây rồi. Nếu tính thời gian thì có lẽ cũng sắp tới nơi. Chúng ta đợi thêm nửa tiếng nữa mà vẫn chưa có ai đến, vậy thì có nghĩa là đã thành công cắt đuôi kẻ theo dõi kia.”

Giang Phong nhìn đồng hồ, bình thản nói.

Đây là quán trà gần Giang gia, trên thực tế thì đây cũng là sản nghiệp của Giang gia.

Lực lượng ở đây không hề đơn giản, là đầu cầu bảo vệ cho khu nhà của Giang gia, cho nên trong phòng trà cũng có rất nhiều cao thủ.

Ví dụ như tám người bên cạnh Giang Phong đều là những người có thực lực, chiếm số lượng lớn, gần như tất cả đều ẩn nấp gần quán trà, bất cứ lúc nào nhận được tín hiệu đều có thể đến hỗ trợ.

Cho nên lần này Giang Phong không lo lắng việc Chu Dương tới, cho dù là Ngưu Xuyên tới, hắn cũng không sợ.

Dù sao, sau lần đánh nhau trước đó, mặc dù Trương Hải tạm thời lui ra, nhưng hắn không nghĩ Ngưu Xuyên mạnh hơn mình.

Giang Phong có thể chắc chắn một điều là Ngưu Xuyên còn chưa đạt tới trình độ tông sư võ giả, nếu không lần trước hắn đã không thể dễ dàng rút lui như vậy.

Chỉ cần đối phương không phải là tông sư võ giả, vậy Giang Phong tuyệt đối nắm chắc phần thắng, cho dù đối phương có đến đây thì chắc chắn không thể thoát thân được.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, nửa giờ nữa đã đến.

Mà bên ngoài quán trà, vẫn không có ai xuất hiện.

“Xem ra sẽ không có ai tới. Không ngờ Chu Dương lại chỉ có một chút năng lực như thế, những người chịu thiệt dưới tay hắn đều là kẻ đần độn.”

Khổng Huy nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là mảng trống không, ngoại trừ người đi đường, hoàn toàn không có bóng dáng của Chu Dương.

Giờ phút này, trong lòng hắn hết sức khinh thường Chu Dương.

Vốn tưởng rằng Chu Dương rất lợi hại, nhưng không ngờ đến việc sắp xếp người đi theo dõi Trương Hải cũng không làm được, đúng là đồ bỏ đi.

“Đi thôi, Giang thiếu gia, nghe nói Giang tiểu thư đã trở lại hai ngày rồi. Tôi đã lâu không gặp cô ấy, lần trước nhìn thấy cô ấy ở thành phố Liễu còn không nhận ra.”

Khổng Huy cười nói, đứng bật dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng hắn vừa đứng dậy xoay người, trong một giây tiếp theo, lập tức sững sờ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt khó tin.

Giang Phong ở bên cạnh cũng đột nhiên đứng lên, dùng đôi mắt của mình nhìn chằm chằm phía trước, ngoài mặt kinh ngạc thì vẫn chỉ là kinh ngạc mà thôi.

“Khổng thiếu gia, Giang thiếu gia…”

Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Trương Hải khó hiểu, chậm rãi quay đầu lại, há hốc mồm thậm chí không thể ngậm lại được, lộ rõ vẻ mặt sợ hãi.

“Chu tổng, các người…”

Trương Hải không ngờ rằng Chu Dương lại xuất hiện trước mặt bọn họ lặng lẽ như vậy, đứng cách bọn họ không quá năm mét.

Sao có thể chứ?

Hắn rõ ràng đã cắt đuôi được những người theo dõi, Chu Dương làm sao có thể đi theo hắn đến đây được?

“Chu Dương, sao mày lại ở chỗ này!”

Trương Hải vô thức hỏi.

“Chu Dương, sao anh lại ở chỗ này!”

Giang Phong lạnh lùng nói, sắc mặt rất khó coi.

Bọn họ ở đây nhìn chằm chằm nửa canh giờ, nhưng không phát hiện ra Chu Dương, hơn nữa còn để Chu Dương lên tầng hai một cách thần không biết quỷ không hay, đứng trước mặt họ.

Lúc này, Chu Dương đang mỉm cười.

Mà nụ cười này rơi vào mắt Giang Phong và Khổng Huy, thì đó chính là một sự nhạo báng và khinh bỉ của anh dành cho họ.

Chu Dương dường như đang nói, chỉ một vài người các anh mà cũng dám khoe khoang trước mắt tôi sao, thật là không biết sợ là gì.

“Sao cơ? Lẽ nào nơi này là địa điểm bí mật tôi không thể đến sao?”

Chu Dương cười khẩy, hoàn toàn không để ý đến sự thù địch phát ra từ Khổng Huy và Giang Phong, anh tiến lên hai bước ngồi vào bàn trà đối diện với hai người họ.

Ngưu Xuyên đứng bên cạnh bảo vệ Chu Dương.

Lúc này, cả tầng hai của quán trà im phăng phắc.

“Khổng thiếu gia, Giang thiếu gia, có người…”

Lúc này, chủ quán trà hốt hoảng chạy lên, định nói gì đó nhưng thấy Chu Dương đang ngồi trước mặt Khổng Huy và Giang Phong, những lời còn lại đều nuốt hết vào bụng.

Chỉ là sắc mặt ông ta hết sức khó coi.

———————–