Dục Linh Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 6: Chống đỡ không nổi

Quyển 5

Chương 6: Chống đỡ không nổi.

o O o

“Sư huynh.”

Thần Huy nằm ở trên boong thuyền ngắm sao, nghe thấy tiếng kêu, mới nghiêng đầu nhìn qua.

Bàn chân nhỏ dài, mang đôi giày thêu mềm mại màu xanh nhạt, làn váy lắc nhẹ theo từng bước đi, còn có thể nhìn thấy mắt cá chân nhỏ nhắn cùng với bắp chân trắng như tuyết.

Hắn duỗi tay qua nắm lấy, bóp bóp, “Bạch công tử nỡ thả muội đi ra à?”

Trình Như Phong sợ ngứa nên rụt chân lại, mỉa cười nói sang chuyện khác, hỏi: “Sư huynh ở chỗ này làm cái gì?”

Thần Huy không buông tay, ngón cái cọ cọ lên làn da nơi bắp chân của nàng, “Chờ ăn khuya.”

Trình Như Phong:... .

Việc này không qua được phải không?

Nhưng, không ăn bữa sáng, đã nói sẽ ăn trưa, kết quả cả bữa tối cũng không ăn, chính nàng thật là cũng có chút ngượng ngùng, bèn ngồi xuống bên cạnh Thần Huy, duỗi chân vào trong lòng ngực hắn, mặc cho hắn chơi đùa, một bên hỏi: “Sư huynh muốn ăn cái gì?”

Thần Huy cười một cái, cũng không tiếp lời của nàng, chỉ ôm chầm nàng, lại khe khẽ thở dài, “Ta có chút lo lắng cho sư phụ.”

Trình Như Phong sửng sốt một lát, nhất thời cũng không biết phải tiếp lời như thế nào.

Nói thực ra, thời gian nàng ở chung với Thương Ngô rất có hạn, muốn nói đến cảm tình, cũng thật sự không nhiều lắm.

Chuyến đi này, so với nói đi tìm sư phụ, thì càng nhiều là nàng muốn rời khỏi cái hoàn cảnh kia, đi đến một thế giới xa lạ mà tự do.

Nhưng Thần Huy thì khác.

Hắn là do Thương Ngô nuôi lớn.

Tâm tình muốn tìm được Thương Ngô cũng gấp gáp hơn so với Trình Như Phong.

Sau khi Thần Huy đến bên này liền phát tin phù cho sư phụ.

Phát là có phát ra, nhưng đã qua một ngày một đêm, còn chưa có nhận được hồi âm. La bàn chỉ phương hướng cũng không có biến hóa quá lớn, không biết sư phụ bên kia rốt cuộc là tình huống gì.

Trình Như Phong hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, nói: “Thế giới này có khả năng lớn hơn so với dự đoán ban đầu của chúng ta.”

Một ngày một đêm này, tuy rằng nàng không có làm chuyện đứng đắn gì, nhưng thuyền lại là vẫn luôn chạy trên biển.

Lúc nàng từ đảo Sương Mù về Dục Linh Tông, cũng là ngồi chiếc thuyền này, trong lòng biết rõ tốc độ của nó. Nhưng chạy lâu như thế, vẫn là không có nhìn thấy lục địa, cũng không có gặp những người khác.

Trình Như Phong dựa vào trong lòng ngực Thần Huy, nắm tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Sẽ tìm được.”

Thần Huy vỗ về tay nàng, thấp giọng lên tiếng "Ừm".

°°

°

Đến ngày thứ ba, bọn họ mới gặp được một chiếc thương thuyền, giả bộ xưng là gặp phải gió lốc lạc đường, muốn mua một bản hải đồ.

Đi thêm mấy ngày nữa, mới đến một hải cảng gần nhất.

Thành thị cảng Kim Xuyên rất lớn, tiên phàm hỗn cư, vàng bạc linh thạch đều có thể dùng, nhưng tốt nhất đương nhiên vẫn là linh thạch.

Hai gã tán tu xuống thuyền thì lập tức rời đi.

Đoàn người Trình Như Phong tìm một khách điếm dừng chân, tìm hiểu một chút tình huống ở đây trước.

Nơi này là đại lục Vân Lan, tựa hồ cùng nguồn gốc với thế giới của bọn họ, truyền thuyết tiên ma đại chiến thời thượng cổ gì đó đều là nhất trí.

Hai ba ngàn năm trở lại đây, mới bắt đầu không giống nhau.

Điều này dường như là đã xác minh sự suy đoán lúc trước của Liễu Phượng Ngâm.

Năm đó có lẽ đã phát sinh ra biến cố nào đó, thế giới của bọn họ bị chia cắt ra, mất liên hệ với đại lục, không thể tới lui, từ từ phát triển thành một thế giới nhỏ.

Còn bên này, Tiên Đế thống trị thế giới này cũng tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, hai ngàn năm nay đều không có công khai lộ diện, rất nhiều người suy đoán có khả năng đã bế tử quan thậm chí là đã chết.

Tiên Đế không lộ diện, chức quyền liền từ từ rơi vào trong tay các cơ cấu phía dưới, thùng rỗng kêu to.

Các nhóm Tiên quân ai cũng có tâm tư, sau lưng đều có thế lực của riêng mình.

Xuống chút nữa là các châu các thành, các đại Tiên môn, đều làm theo ý của mình, cũng có nhóm đầu nhập vào Tiên quân.

Tóm lại tuy rằng hỗn loạn, nhưng cũng đạt thành một loại cân bằng vi diệu, có chút xung đột nho nhỏ, nhưng không lớn, phàm nhân và các tu sĩ cấp bậc thấp, thì ngược lại sinh sống còn xem là bình thản.

Tỷ như cảng Kim Xuyên mà hiện giờ bọn họ nhìn thấy, là một mảnh phồn vinh hưng thịnh.

Đương nhiên, bọn người Trình Như Phong vừa mới tới, những điều họ biết đều là những tin tức mà mọi người ai cũng biết đến.

Trong đó có ba điểm có quan hệ với bọn họ.

Thứ nhất, ở đây cũng có Thiên Kiếm Tông. Đều giống nhau là một đại Tiên môn, đệ nhất phái Kiếm tu.

Thứ hai, nơi này không có Dục Linh Tông, nhưng cùng loại thì có Hợp Hoan Phái, Hoan Hỉ Giáo. Cùng tên thì có Ngự Linh Tông, nhưng lại là một tông môn chính thống thuần dưỡng linh thú.

Thứ Ba, cũng là khiến Trình Như Phong đau đầu nhất, chỉ e rằng Ưng Dương Phủ vốn là tàn quân của quân đội Ưng Dương trực thuộc Tiên Đế.

Tuy rằng Tiên Đế đã là cái ý nghĩa tượng trưng, nhưng năm đó Ưng Dương Quân là một trong những nhánh quân chủ lực tác chiến chính diện với Ma tộc. Hiện giờ cũng không có giải tán, vẫn như cũ là trụ cột vững chắc bảo hộ thế giới này.

Nếu chỉ có chuyện Ưng Dương Phủ làm khó nàng, thì còn dễ nói, dẫu sao chỉ là Ưng Dương Phủ không chiếm được tiện nghi mà thôi, cũng không tính là thua thiệt.

Nhưng sau đó Bạch Ký Lam gϊếŧ chết Nam Cung Hữu, lại huỷ hoại nỏ Tru Tiên, cái này thì đã kết thù quá lớn.

Cho dù sau đó Cố Ngôn bổ sung nhắc nhở thêm, làm cho Ưng Dương Phủ thừa nhận Nam Cung Hữu đã bị trục xuất khỏi phủ, hành vi của y chỉ là tư oán.

Nhưng nỏ Tru Tiên dẫu sao cũng là Thần khí của Ưng Dương Phủ, nói hủy liền hủy, người của Ưng Dương Phủ không có khả năng không để ý đến.

Nếu người của Ưng Dương Phủ quay trở về Ưng Dương Quân, có chỗ dựa, không biết có sinh ra chuyện gì hay không.

Bạch Ánh Sơn lên tiếng: “Cũng không cần quá lo lắng, bên này tình thế phía trên phức tạp như vậy, Ưng Dương Quân chưa chắc sẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà dụng binh gây chuyện.”

Liễu Phượng Ngâm cũng nói: “Lúc ở đảo Sương Mù khi lên Truyền Tống Trận, Ưng Dương Phủ không có làm khó dễ, hẳn là thật sự cho rằng Như Phong đã chết, Bạch Chân Quân mới có thể làm như vậy để trả thù cho hả giận. Cho dù bọn họ lại đây, hẳn là cũng sẽ không vội vàng cáo trạng trước.”

Cũng đúng.

Ưng Dương Phủ dù sao cũng là ở thế giới nhỏ kia kinh doanh mấy ngàn năm, lại vì loại sự tình này mà đi cáo trạng, cả một Kim Đan một Nguyên Anh cũng không đối phó được, còn cầu Ưng Dương Quân ra mặt, vậy mặt mũi phải để đâu?

Ưng Dương Quân muốn loại phế vật này trở về làm gì?

Mộng Ngư Tiều hỏi: “Vậy hai vị Bạch công tử có muốn đi Thiên Kiếm Tông nhận thân hay không?”

Chỗ dựa sao, bọn họ cũng có thể tìm.

Bạch Ánh Sơn thật đúng là do dự một hồi.

Hơn nữa, không nói đến chỗ dựa, nếu có tông môn, tài nguyên, tin tức, công pháp, làm cái gì cũng tiện hơn so với tán tu.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là lắc đầu, nói: “Có phúc lợi sẽ có trách nhiệm, bản thân chúng ta cũng không đi cùng với người của Thiên Kiếm Tông, sau này xem tình huống rồi nói sau.”

Hắn chủ yếu vẫn là lo nghĩ cho Trình Như Phong.

Vả lại hai huynh đệ bọn họ đều cùng với Trình Như Phong có cái loại quan hệ này, danh môn chính phái bình thường đều không thể tiếp nhận.

Hắn là vì Trình Như Phong nên mới đi cùng nàng đến nơi này, không có chuyện tới bên này rồi, còn muốn nàng phải chịu loại phê bình như vậy.

Tu hành tài nguyên mà, tự mình tìm biện pháp, sẽ có thôi.

Bạch Ký Lam cũng là ý tứ này.

Hắn một thân sở học đều đến từ Thiên Kiếm Tông, nếu Thiên Kiếm Tông gặp nạn, hắn sẽ không ngồi xem, nhưng hiện tại loại tình huống này, không cần dính vào.

Mấy người bọn họ thương lượng kết quả, vẫn là tiếp tục theo phương hướng của la bàn chỉ, đi tìm Thương Ngô trước.

Trên đường sẽ từ từ thu thập những tin tức khác.

Có gặp Ưng Dương Quân thì tránh đi.

Tóm lại là hành sự không đánh trống khua chiêng, hết thảy chờ mọi người đề cao thực lực rồi nói sau.

Suy cho cùng đây là một thế giới có Tiên Đế, người có tu vi cao nhất trong bọn họ là Bạch Ký Lam, tu vi chỉ đến Nguyên Anh sơ giai, cũng thật sự là chống đỡ không nổi.

°°° hết Q5-C6°°