Chương 47: Sảng trước nói sau. (h)
o O o
Trình Như Phong trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác có người đè lên người nàng, phía dưới tựa hồ cũng có một cây côn ŧᏂịŧ đang ra ra vào vào.
Ý thức của nàng ở trong buồn ngủ cùng kɧoáı ©ảʍ lắc lư không chừng, lẩm bẩm kêu một tiếng: "Bạch Ký Lam......"
"Ỉ? Tỉnh rồi sao?"
Cái người nằm ở trên người nàng mở miệng nói.
Đây không phải là giọng nói của Bạch Ký Lam.
Là ai
Trình Như Phong giãy giụa mở bừng mắt.
Trước mặt nàng là một gương mặt thiếu niên. Thoạt nhìn bộ dáng không quá mười lăm mười sáu tuổi, da thịt màu lúa mạch, diện mạo thập phần thanh tú, cười rộ lên bên trái còn có cái lúm đồng tiền, nhưng hấp dẫn người nhất vẫn là đôi mắt của hắn, con ngươi đen nhánh, sinh động linh hoạt.
"Ngươi......"
Trình Như Phong vừa mới nói ra một chữ, miệng đã bị hắn bưng kín.
"Hư." Thiếu niên nói, "Ta biết hiện tại khẳng định tỷ có rất nhiều nghi vấn, nhưng chờ một chút, đừng làm mất hứng, chúng ta sảng xong lần này, sau đó hẳn nói."
...... Cái quỷ gì vậy.
Quen cũng không quen biết, sảng? sảng cái gì?
Trình Như Phong chỉ muốn ném hắn xuống hung hăng đập một trận, nhưng tiếp theo thì phát hiện tứ chi của mình đều mềm như bông không còn sức lực. Linh lực cũng bị phong bế.
Trong nháy mắt kia, nàng thậm chí cảm thấy thời gian thật giống như chảy ngược về thời điểm nàng gặp gỡ Mạc Như Hải, cả người đều lâm vào cực kỳ hoảng sợ.
"Ai da, đừng sợ, ta không phải là người xấu." Thiếu niên hình như là nhìn ra, nhẹ giọng trấn an.
Nhưng một mặt hắn nói như vậy, còn một mặt vẫn ưỡn eo thọc vào rút ra không ngừng ở trong hoa huyệt của nàng, thật sự cũng không có sức thuyết phục gì.
Trình Như Phong dùng ý thức liên hệ Thiên Hương Đằng.
Nó thật ra còn ở đây, nhưng đã là say như chết, đã không thể câu thông, chỉ là vô ý thức mà truyền đạt "uống ngon quá." "Còn muốn nữa." Cũng không biết nó đang nói chính là rượu, hay là thiếu niên kia đang tiến hành vận động pít-tông.
Trình Như Phong:......
Nàng sớm nên chấp nhận số mệnh của mình, linh sủng nhà nàng từ nhỏ đến lớn chính là đồ tham ăn, có sữa chính là mẹ, chuyên trách hãm hại chủ nhân mà.
Có điều nhìn thấy Thiên Hương Đằng say khướt, nàng xem như tìm về một chút ký ức.
Trước đó nàng đích thật cũng uống rượu.
Bình rượu đặt ở trong hộp thức ăn sáng.
Nàng tuy rằng có chút bất ngờ vì sao sáng sớm đưa rượu cho nàng, nhưng bình rượu kia thật sự quá thơm, lại tràn ngập linh khí, nàng nhịn không được liền nếm một chén nhỏ.
Thật sự chỉ có một chén nhỏ
Sau đó thì say rồi.
Ngẫm lại đại khái là sau đó Thiên Hương Đằng uống nhiều, nó cũng say, ngược lại ảnh hưởng đến nàng, nàng mới có thể say đến không còn nhớ gì nữa.
Sau đó đã xảy ra cái gì.
Nàng đang ở đâu?
Thiếu niên đang làm nàng là ai.
Trình Như Phong quả nhiên có rất nhiều câu hỏi.
Thiếu niên này che lại miệng nàng cũng coi như là có dự kiến trước, ai cũng không muốn khi đang làm cái loại chuyện này nghe người ta hỏi cái này hỏi cái kia.
"Tỷ tỷ nhớ tới cái gì rồi sao? Tỷ đây là đắc tội với ai? Người đó thật cẩn thận nha, chuốc say rượu, hít mê hương, còn điểm huyệt." Thiếu niên xem mặt đoán ý, chép chép miệng, "Có điều ta xem cũng là vì trên người của tỷ tỷ có cao nhân để lại thần niệm, người xấu hại tỷ không dám dùng pháp thuật, mới dùng võ thuật phàm thế điểm huyệt tiệt mạch, như vậy linh lực của tỷ cũng không thể lưu động, một thời gian không động đậy được."
Trình Như Phong cẩn thận kiểm tra tình huống của mình, đích thật như lời hắn nói.
Thiếu niên lại nói: "Ta kêu Tư Không. Tỷ tỷ, một hồi kêu ta là tiểu Tư tiểu Không tiểu Tư Không đều có thể. Ta thật không phải là người xấu, ta chính là ở ven đường nhặt được một cái rương thật lớn. Mở ra liền nhìn thấy, bên trong có mỹ nữ tỷ tỷ không thể cử động, còn không có mặc quần áo. Kỳ thật lúc ấy ta thật thẹn thùng, cũng muốn chạy đi mất. Nhưng mà tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cũng không thể ném tỷ ở ven đường mặc kệ, cho nên liền mang về. Xem xét tỉ mỉ, say rượu cùng mê hương ta cũng không có cách nào giải, ta lại không biết người nào lưu ý niệm cho tỷ, cũng không dám tùy tiện cho tỷ dùng pháp thuật, liền nghĩ, không bằng trước giải huyệt đi. Người nọ điểm huyệt cũng có thủ pháp độc môn nha, ta lại không biết, đành phải thành thành thật thật dùng biện pháp Thôi Huyết Quá Cung. Tỷ tỷ biết Thôi Huyết Quá Cung chứ, chính là dùng các loại thủ pháp ở trên người của tỷ ấn ấn đẩy đẩy xoa bóp, khơi thông kinh mạch......"
Người này không cho nàng nói chuyện, còn mình thì quả thực là lảm nhảm.
Trình Như Phong gặp qua khi làʍ t̠ìиɦ không thích lên tiếng, cũng gặp qua thích nói thô tục, nhưng giống như hắn bala bala nói không ngừng, thật đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Hơn nữa, miệng hắn không ngừng, hạ thân cũng không ngừng, thậm chí cũng bắt đầu phối hợp với tiết tấu khi nói chuyện, côn ŧᏂịŧ không nhanh không chậm đẩy ra thịt non trong tiểu huyệt của nàng, thọc đến chỗ sâu nhất, lại chậm rãi rút ra, không ngừng lặp đi lặp lại.
Trình Như Phong tuy rằng vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng thân thể của nàng vẫn là mẫn cảm lại thành thật.
Mặt của Tư Không còn non, dáng người cũng mảnh khảnh gầy yếu, nhưng côn ŧᏂịŧ lại không nhỏ. Vừa thô vừa dài, lấp đầy hoa huyệt của nàng.
Nàng có thể cảm giác được hắn đã ở bên trong bắn qua một phát rồi. Trước đó nàng không có ý thức, bộ phận tự động hấp dẫn của thân thể có hạn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với xuân thủy không thể hút hết đã cùng nhau chảy ra, ở trong lúc hắn thọc vào rút ra mà phát ra âm thanh da^ʍ mĩ.
Sau khi nàng thanh tỉnh, du͙© vọиɠ của thân thể cũng thức tỉnh theo, động tác không nhanh không chậm này của Tư Không, ngược lại giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không thể thỏa mãn, thân thể trống trải kêu gào muốn càng nhiều hơn.
Trình Như Phong âm thầm thở dài.
Đều đã như vậy, thôi thì tựa như hắn nói, sảng trước nói sau.
Nàng vươn đầu lưỡi, ở trên tay Tư Không đang che lại môi nàng khẽ liếʍ một cái.
Tư Không như là hoảng sợ, câu nói kế tiếp đều khựng lại.
Đầu lưỡi của Trình Như Phong ở trong lòng bàn tay hắn vòng một vòng, ánh mắt như là có thể kéo ra tơ, vòng quanh người hắn.
"Tỷ tỷ, tỷ đây là đang ..... câu dẫn ta sao?" Tư Không thử hỏi, buông lỏng bàn tay ra một chút.
"Cái này của ngươi cũng coi là Thôi Huyết Quá Cung ư?" Trình Như Phong hỏi, giọng nói vừa yêu kiều lại vừa nhỏ nhẹ, cùng với ánh mắt giống như câu dẫn người, "Chỉ là đem côn ŧᏂịŧ của ngươi đẩy mạnh vào tử ©υиɠ của người ta à..."
Tư Không chỉ cảm thấy một trận nhiệt huyết xông lên đầu, côn ŧᏂịŧ nhảy dựng, nguy hiểm thật, lại muốn giao phó rồi. Cũng may mới vừa rồi hắn đã bắn qua một lần, mới miễn cưỡng bảo vệ cho tinh quan, chỉ nhịn không được tăng thêm tốc độ, nên hung hăng đâm mạnh vào vài cái. Trong miệng lại nói: "Ai nha, cái này cũng không nên trách ta. Đều do thân thể này của tỷ tỷ làm bằng nước, ta còn chưa xoa vài cái, tiểu huyệt phía dưới liền ra nước. Làm cho ta hoảng sợ, không biết làm sao bây giờ? Cũng không phải là ta làm hỏng rồi chứ? Đành phải chạy nhanh tìm đồ vật lấp kín. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thứ này là thích hợp nhất, tỷ tỷ xem, có phải là lấp kín đến một khe hở cũng không có? Ta có phải rất thông minh hay không?"
Trình Như Phong bị đâm vài cái kia vốn dĩ rất sảng, vừa nghe hắn nói xong, nháy mắt liền mất hứng.
Nàng muốn lấp kín miệng hắn có được không?
Ngươi thông minh quá mức rồi sao.
Còn che miệng nàng không cho nàng nói chuyện sợ nàng làm mất hứng, mất hứng nhất chính là hắn có được không.
Nhưng mà, cũng không biết là "Thôi Huyết Quá Cung" này của hắn hữu dụng, hay là thân thể nàng hấp thu dương tinh của hắn, nàng cảm giác linh lực của mình đang từ từ khôi phục, có lẽ hắn bắn thêm một lần nữa, nàng có thể cử động được.
Trình Như Phong lại lần nữa vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ cánh môi của mình, phát ra rêи ɾỉ ngọt mịn "Đệ đệ tốt, ngươi thật lợi hại, nhưng mà...... ah...... cái thứ kia, làm cho người ta rất ngứa ......"
Tư Không cúi đầu, một ngụm ngậm lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, liếʍ mυ'ŧ cắn nhẹ, lại đuổi vào trong miệng nàng, len lỏi đảo quanh, giống như một con cá sống động.
Kỹ thuật hôn của hắn không tồi, thế cho nên khi nụ hôn này kết thúc hai người đều có chút không nỡ, lại dây dưa chơi đùa thêm một hồi, ở giữa hai môi kéo ra sợi chỉ bạc ái muội.
Chỉ bằng kỹ thuật hôn này, Trình Như Phong cũng không tin hắn sẽ "hoảng sợ", "không biết làm sao bây giờ", cái này rõ ràng chính là tay già đời mà.
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng một cái, vẫn như cũ dùng cái loại ngữ điệu đáng yêu, nhẹ nhàng hỏi: "Ngứa nơi nào? Tỷ tỷ không nói rõ, ta sao biết làm như thế nào."
Vành tai của Trình Như Phong thực mẫn cảm, bị hắn cắn một cái, theo bản năng run lập cập, hoa huyệt cũng là chợt co rụt lại, trực tiếp liền xoắn chặt côn ŧᏂịŧ của Tư Không.
Tư Không thậm chí kêu ra tiếng, "A...... rất tuyệt. Ô, tiểu huyệt của tỷ, là thật sự có một cái miệng khác sao? Sớm biết rằng tỷ tỉnh lại, sẽ hút như vậy, ta nên nhẫn nhịn một chút. Tuy rằng lúc tỷ không thể cử động cũng thực sảng, nhưng cũng không bằng như vầy, bị hút chút dương khí cũng không sao cả. Thật là sảng chết được."
Không cần Trình Như Phong lại thúc giục, hắn tự mình nhanh thêm vài phần, hung hăng mạnh mẽ mà đâm vào đến nơi sâu nhất.
Trình Như Phong vốn dĩ bị lời nói của hắn làm giật mình, nàng mới bất quá chỉ hơi thử vận chuyển công pháp một chút, đã bị phát hiện sao?
Nhưng còn không có biểu hiện ra ngoài, đã bị những cái va chạm bão tố của hắn mang lên cao trào, thân thể trắng ngọc của nàng bị đẩy về phía trước, cặp tuyết nhũ dao động thành cơn sóng, xuân thủy phong phú thậm chí theo côn ŧᏂịŧ của Tư Không chảy ra, đem đùi trong của hai người đều làm cho ướt đẫm.
Kɧoáı ©ảʍ thật sung sướиɠ tuyệt vời, phân tán khắp cả người, nàng thở hổn hển, nắm chặt khăn trải giường dưới thân, giọng nói đều bị hắn liên tục không ngừng đánh sâu vào mà đứt quãng, "Vậy ngươi...... còn làm, ngươi...... không sợ...... Bị hút dương sao?"
"Hút đi, coi như là ta bồi thường nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Hắn nói.
Trình Như Phong trừng hắn một cái, hắn còn biết chính mình là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao.
"Tỷ tỷ trên người của tỷ thơm quá, sau cao trào càng thơm, ta lại làm cho tỷ tiết thêm một lần nữa, có phải có thể làm cho cả nhà đều là mùi hương của tỷ hay không? A, tỷ tỷ, tỷ lại hút ta. Tỷ thật là lợi hại...... tiểu đệ đệ đều sắp bị tỷ ép gãy rồi, rất chặt, thật thoải mái. Nếu có thể mỗi ngày đều thao tiểu huyệt của tỷ, bị hút thành xác khô ta cũng nguyện ý. Có điều tỷ tỷ xem, ta cũng rất lợi hại, có đâm đến hoa tâm của tỷ không? Muốn nhanh thêm một chút hay không? Như vầy thì sao? Ai da, tỷ thật là thật nhiều nước mà, vừa ướt vừa trơn. A...... thật tốt...... thật là làm như thế nào cũng không đủ...... ô, ô, ta quả thực đều muốn chết ở trên người của tỷ ...... Trên đời sao có tiểu huyệt nào giống như của tỷ chứ? Sao ta không gặp tỷ sớm một chút chứ?"
Hắn một bên nói, một bên biến đổi góc độ đa dạng xông vào hoa huyệt của Trình Như Phong lại rút ra. Thật là rất lợi hại.
Lực độ mạnh mẽ, lại nhiều kỹ xảo, côn ŧᏂịŧ thô dài màu đỏ sậm, ở giữa hoa huyệt phấn nộn kiều diễm của nàng chợt tiến chợt ra, vào đến tận cùng, qυყ đầυ to lớn thô cứng chống lên nhuỵ tâm nơi sâu nhất trong u kính mà nghiền nát, luân phiên nhanh chậm ma sát, cánh hoa non mềm của nàng như xuân hoa nở rộ, xuân thủy văng khắp nơi.
Mái tóc của Trình Như Phong bay tán loạn, hai tròng mắt mê mang như mơ, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy mất hồn xông lên não, vui sướиɠ muốn điên.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là cái miệng của hắn, thật sự là phá hư tình cảnh rồi.
Trình Như Phong nỗ lực nâng cánh tay mới vừa có thể cử động lên, câu lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
"Ngươi vẫn là không cần nói chuyện, phía dưới cᏂị©Ꮒ, phía trên hôn môi là được rồi."
°°°°° Hết chương 47°°°