Thẳng đến khi cô gái gương mặt ửng hồng không thể hô hấp khước từ anh, Nghiêm Nhất Huân mới buông cô gái câu dẫn tâm hồn anh rung động cô gái ra, nâng khuôn mặt nhỏ diễm lệ vô cùng kiều mị, hôn mắt cô, bên tai cô khàn khàn thấp thở, "Muốn cao triều thật sao?! Tốt, anh cho em!!" Dứt lời, hai bàn tay to hữu lực kềm ở eo thon của cô, từ tư thế hạ thân tương liên chặt chẽ bỗng nhiên đảo ngược cô nhỏ xinh xắn đặt trên mặt bàn, sau đó từ phía sau nâng mông của cô, cự vật hung mãnh vọt tới.
"A... Đau quá... Không được... Thế này quá sâu... A a... Nhẹ chút... Anh... Em gái sẽ bị anh làm chết... Anh xấu... Ngô ngô... Anh làm chết em mất... A..." Vật đàn ông to lớn cứng rắn đυ.ng vào hoa tâm Nhiễm Tái Tái kiều nộn, cô đầu tiên là đau đến khó mà chịu đựng, hoa tâm nhanh chóng mấp máy đưa đẩy, nhưng chỉ chốc lát sau liền cảm giác một trận lại một trận tê dại theo va chạm từ trong hoa tâm kéo dài đến, dần dần biến thành kɧoáı ©ảʍ thẳng tới sâu trong linh hồn, hai tay cô bất lực chèo chống trọng lượng toàn thân, mặc cho mình mềm nhũn gục xuống bàn, toàn thân kích động rung động, mị thịt nhúc nhích.
"Chặt không chịu được!" Nghiêm Nhất Huân bị hoa tâm hút cắn qυყ đầυ cùng dũng đạo nhanh chóng nhúc nhích kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê cả da đầu, bắt lấy eo thon, eo khỏe cường hãn đong đưa, dùng cự vật nóng rực hung hăng xay nghiền một cái trong hoa tâm liền vội bách khó nhịn bắt đầu hung mãnh trừu sáp, nhiều lần toàn bộ vào, rút ra, lại toàn bộ vào, không cho cô thời gian thở dốc.
"A... Giỏi quá... Anh... A a... Quá nhanh.. A... Thật tuyệt... Dùng sức cắm em... A... Thao em... Nha... Hung hăng thao em... Sảng khoái..." Qυყ đầυ hung hăng mài hoa tâm, bất lực nhanh chóng mấp máy, bên trong dũng đạo cũng vì kịch liệt ma sát dâʍ ŧᏂủy̠ càng ngày càng nhiều, từng lớp từng lớp nhộn nhạo, theo cự vật cắm làm mà phốc chít chít phốc chít chít bọt nước văng khắp nơi.
"Thật nhiều nước..." Mị thịt ấm áp trơn nhẵn chặt chẽ bao vây vật đàn ông cứng rắn, không nhúc nhích hút cắn ma sát, cự vật anh khống chế không được thô lớn hơn một vòng, càng thêm nóng rực cứng chắc, cảm giác đầu tròn to lớn rất chật vật mới có thể cắm vào cửa tử ©υиɠ.
"A... Anh thật lớn... Quá lớn... Nha... Em gái căng quá... A a... Sảng khoái... A... Thao chết em rồi... Thật thoải mái... Em gái thoải mái chết được..." Hoa tâm bị qυყ đầυ mãnh liệt trùng kích vừa bỏng vừa ướt, liên dũng đạo chặt chẽ bao vây lấy cứng rắn có thể làm nó khoái hoạt, khi nó rút ra bản năng lưu luyến quấn quanh.
"Làm sao có thể dâʍ đãиɠ như thế!" Nghiêm Nhất Huân hơi thở thô gấp lửa nóng, khi trắng nõn hương thơm nơi bả vai dùng răng khẽ cắn, tìиɧ ɖu͙© sôi trào, thân thể mồ hôi ẩm ướt cơ bắp thật chặt kéo căng lên, điểm điểm mồ hôi, hơi thở dương cương giống đực mang tính xâm lược bao vây toàn bộ cô.
"Đúng vậy a... Anh... Em chính là dâʍ đãиɠ như thế nha... Anh thích không... A a... Em rất thích anh... Anh thật mạnh mẽ... Côn ŧᏂịŧ thật lớn... Em... Em nhanh bị... A... Em bị làm thật thoải mái... A... Thật thoải mái... Thật thật mạnh mẽ ờ... A..." Nhiễm Tái Tái bị côn ŧᏂịŧ to lớn trong tiểu huyệt làm hoàn toàn mất lý trí, chẳng những da^ʍ khiếu không ngừng, càng chủ động đong đưa eo nhỏ lay động khe mông nghênh hợp trừu sáp.
"Tiểu tao hóa dâʍ đãиɠ, thật muốn làm chết em!" Nghiêm Nhất Huân hai mắt xích hồng, cự vật điên cuồng trong huyệt thịt mềm, về sau, xoay chuyển cô gái trầm luân trong du͙© vọиɠ, để cô nằm ngửa trên bàn, đại lực tách ra hai chân của cô, lần nữa thật sâu trong cơ thể cô, không chút kiêng kỵ cơ thể của cô rung động, một lần so một lần mãnh liệt, một lần so một lần nhanh chóng.
"A... Anh... Làm chết em đi... Dùng sức chơi em... A a... Em sắp không được... Em gái muốn bị anh làm chết khô... A a... Quá mạnh... Thật tuyệt... A a" Côn ŧᏂịŧ dũng mãnh một vào một ra, lật mị thịt cô, bộ ngực cô xinh đẹp nhô lên gần sát anh mài cọ, sợi tóc đen rối tung trên thân thể tuyết trắng, vũ mị mà xinh đẹp, hai chân chăm chú nâng lên quấn quít cường eo của anh, dâʍ đãиɠ bãi động vòng eo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh mãnh liệt hơn.
"Đừng kẹp, anh phải rút ra!" Tiếng anh khàn khàn mà ẩn nhẫn từ bên môi tràn ra, anh cảm giác cổ họng mình giống như là bị lửa đốt cực nóng, khô ráo. Nhục bổng của anh bắt đầu thình thịch nhảy lên trong huyệt cô, anh nắm chặt eo thon, bắt đầu cường hãn điên cuồng bắn vọt sau cùng.
"Không... Anh... Bắn cho em... Bắn trong tử ©υиɠ em... Đừng rút ra... A a... Em gái thích anh... Muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh... Ân a... Anh cho em tϊиɧ ɖϊ©h͙... A a... Đều bắn cho em gái..."
"Ừm ——" Cô không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Nghiêm Nhất Huân rốt cục kích động không chịu nổi, gắt gao chống đỡ hoa tâm, côn ŧᏂịŧ to lớn trong một trận kịch liệt run run, bắn ra từng đợt dòng nước xiết, phun tung toé trên hoa tâm co rúm lại.
"A a... Anh... Thật nóng... A a a... Em cũng tới... Cao trào... A a a" Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến Nhiễm Tái Tái run rẩy ôm chặt người đàn ông trên người, tiểu huyệt điên cuồng run rẩy, nhũ phong sưng, núʍ ѵú phấn nộn trong tiếng thét chói tai bắt đầu xì xì phun ra sữa tươi...
"Cái này... Ngô." Nghiêm Nhất Huân kinh diễm nhìn sữa tươi trắng ngà da^ʍ mỹ bắn trên bàn, trong không gian tràn ngập hương thơm nhàn nhạt... Không ngờ nhũ phong chưa sinh nở, lúc cao trào có thể co rúm lại phun ra sữa tươi, chờ anh hồi thần, liền một miệng ngậm chặt, tiếp được thứ ấm áp ngọt ngào.
"Anh..." Đầṳ ѵú phấn nộn bị hút cắn ma ma ngứa, tính cả bàn tay thô ráp đầy vết chai ở trên người không ngừng vuốt ve, để cô gái thân thể chưa lắng lại kích động không ngừng rung động, cô có thể cảm giác người đàn ông ôm thật chặt cô nóng rực, say mê, ôn nhu, dưới lãnh khốc là ôn nhu cùng yêu thương để lòng cô ôn nhu mềm thành một vũng nước, cô thích anh thế này.
...
Hút xong sữa tươi, Nghiêm Nhất Huân yêu thương khẽ hôn cô gái dưới người mình, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô lúc này kiều mị dị thường, kiệt lực để cho mình chậm dần hô hấp, đè nén du͙© vọиɠ vẫn xao động, trầm thấp hỏi thăm, "Ổn chứ? Chúng ta đi dọn dẹp một chút được không?"
"Anh, có thể lấy bịt mắt xuống cho em không?" Sau khi kí©ɧ ŧìиɧ Nhiễm Tái Tái khôi phục vận chuyển đầu não cấp tốc phát giác vấn đề, cô biết đây là thời cơ khai thông thật tốt, liền dùng thanh âm sau cao triều kiều mị cùng nhu nhược thật thấp khẩn cầu.
Tay Nghiêm Nhất Huân ôm eo cô có chút xiết chặt, về sau, đặt cô lên bàn, đưa tay kéo khăn lụa màu đen trói trên đầu cô, mặc cho mình thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bại lộ trước mắt cô.
Mắt say lờ đờ như tơ mê ly theo thân trên gợi cảm căng cứng chậm rãi dời xuống, "Anh, cái này?"
"Muốn nói cái gì?" Thanh âm khàn khàn vì khẩn trương đến mức dị thường cứng nhắc cùng khô khốc.
"Hóa ra anh để ý cái này sao?" Ngữ khí lười biếng ngang ngược không thèm quan tâm, ngoài ý muốn không chút nào chán ghét.
"Không buồn nôn sao? Không sợ anh có bệnh sao?"
"Cổ nhân nói: Người đàn ông dòng dõi Long Vương: Da tím như mãng bào, qυყ đầυ nổi hạt châu, long thân có hạt, vảy toàn thân, tinh tráng như rồng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như mưa. Anh, cô gái kia cho là anh duyệt nữ vô số bị bệnh lây qua đường sinh dục đi? Thật sự là đủ đần... Bất quá, cũng may mắn, nếu không tấm thân xử nữ của anh sẽ không lưu đến bây giờ a!"
"Em quan tâm sao?" Nghiêm Nhất Huân căng thẳng thân thể, nhìn chăm chú mắt cô thủy sắc mịt mờ. Anh nhớ rõ, cô gái anh thích khi đó sụp đổ chửi rủa cùng thét lên, đồng thời nói anh bị bệnh đường sinh dục nói anh biếи ŧɦái còn dùng thẻ bạo kích hung hăng đả thương anh, trước sau kịch liệt tương phản như thế, còn ác liệt nguyền rủa rất nhiều lần, khiến mình cùng con gái giữ vững khoảng cách.
"Em quan tâm anh thôi, anh là danh khí đàn ông đó. Đồng thời đàn ông Long Vương tốt nhất là Long Hổ giao thái, nói: Tiến thoái tướng độ, nữ âm bế trương, cô tinh tràn ra, nam thịnh. Em vừa lúc là Bạch Hổ a, chúng ta rất xứng đôi a, em rất thích!"
Mặt anh không thay đổi lần đầu tiên như trút được gánh nặng, ôn nhu nhìn hai cánh môi cô bị anh hôn sưng, đáy lòng tràn từng tia từng tia nhu tình, anh không khỏi thấp giọng nỉ non... "Em thích, chúng ta một lần nữa đi!" Tiếng anh trầm thấp khàn khàn, mập mờ mà mê hoặc.