Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ

Chương 96: Hạ gục anh trai lính đặc chủng 5

"Thẻ vây?" Nghiêm Nhất Huân mặt lạnh lùng bàng ngồi trên ghế, nhìn mình giãy động, thỉnh thoảng ở cổ tay cổ chân cùng bên hông hiện ra tia sáng trong suốt, nhíu mày nhìn thân ảnh kiều diễm trước mặt anh, "Lần này lại muốn làm sao?"

"Vây khốn anh a." Nhiễm Tái Tái thản nhiên thừa nhận, sau đó, cười đặc biệt xán lạn cởϊ áσ khoác. Bên trong áo khoác là một bộ váy dài màu đen viền ren hơi mờ, chỉ thấy dưới cổ thon dài trắng ngọc, một mảnh bộ ngực sữa như mỡ đông bạch ngọc, nửa chặn nửa che, eo đủ một nắm, một cặp đùi đẹp dài thủy nhuận cân xứng phơi bày dưới sa mỏng, ngay cả gót sen tú mỹ cũng im lặng xinh đẹp, cô mắt to mỉm cười ngậm xinh đẹp ngậm yêu nhìn anh, mê người mời mọc anh.

Nghiêm Nhất Huân chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng mắt, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, "Em điên rồi sao?"

"Ha ha..." Nhiễm Tái Tái bước liên tục nhẹ nhàng, nhu nhu cúi người tới gần người đàn ông thanh lãnh, ghé vào lỗ tai anh thổ khí như lan, "Anh biết với con gái, chuyện lãng mạn nhất là gì không?" Không chờ anh trả lời, thanh âm đầy tràn ý nghĩ ngọt ngào cùng hương thơm ghé vào lỗ tai anh tiếp tục truyền đến, "Chuyện lãng mạn nhất là người yêu năm mười tám tuổi là bạn đời ở tuổi tám mươi!... Cho nên, anh, em không điên, em chỉ anh vĩnh viễn thuộc về em, làm bạn đến già!"

Nếu là lúc trước, Nghiêm Nhất Huân tin tưởng vững chắc mình sẽ không có bất kỳ phản ứng đối với chuyện như vậy, nhưng, trong khoảng thời gian này, anh bị cô em gái trên danh nghĩa, lấy cách thức anh không thể cự tuyệt kích phá phòng ngự của anh, hiện tại tâm anh giống bị ném một hòn đá, đã nổi lên vòng vòng gợn sóng. Anh thừa nhận, anh không cách nào cự tuyệt tình cảm mãnh liệt như vậy trực kích lòng người, cam tâm tình nguyện bị cô nhiều lần mê hoặc, giống bây giờ, tim của anh kịch liệt nhảy lên, rung động không thôi.

Nhưng vô luận anh động tâm thế nào, khi cô hướng bàn tay về nút áo anh, anh đột nhiên tỉnh thần, nếu như cô cũng như thế chất vấn anh, anh... Không! Giống như bị đυ.ng vảy ngược, anh đột nhiên ngẩng đầu, kháng cự hung ác nhìn cô, "Không được đến gần tôi... Cút!!"

Rất yên tâm với uy lực của thẻ vây, không để ý anh giãy dụa cùng kháng cự, tay Nhiễm Tái Tái trắng nõn mảnh khảnh khuấy động cổ áo anh, khi mắt anh như đao như kiếm, chậm rãi cởi cúc áo đầu tiên, "Muốn hù dọa em sao? Nhưng em không phải những người con gái khác, em không sợ a!" Nhiễm Tái Tái lung lay cổ, không nhìn ánh mắt anh hung ác, chậm rãi cởϊ áσ ngoài của anh cùng áo sơmi, nhìn anh trần trụi vết thương đầy người, có chút đau lòng khẽ hôn, "Hóa ra trên người anh nhiều tổn thương thế, vì sao không dùng thẻ chữa trị trừ vết sẹo đây."

"Tôi nói thả tôi ra!!" Con mắt băng hàn thẳng vào lòng người, Nhiễm Tái Tái tê cả da đầu. Phát giác cô lại còn muốn tiếp tục, sát khí vô tận trên thân người đàn ông long trời lở đất bao phủ cô, không khí chung quanh phảng phất băng hàn đọng lại.

Cảm giác hơi thở sát ý ngút trời cùng anh đóng lại tim, Nhiễm Tái Tái chịu không nổi áp lực thả tay xuống, đứng dậy, "Tốt a, chúng ta nhượng bộ một bước."

Nghiêm Nhất Huân khống chế lại hô hấp mình xốc xếch, hung tợn nói: "Ra ngoài!"

Nhiễm Tái Tái kiều mị cười một tiếng, ánh mắt ý vị thâm trường quét mắt nhìn anh một cái, từ trong vòng tay lấy ra một viên thuốc thả vào miệng, sau đó lấy một cái khăn lụa màu đen cột trên mắt của mình, trở lại chậm rãi dạng chân trên người anh, mài cọ, "Em cũng không nói sẽ ra ngoài nha!"

"Cút —— "

Nhiễm Tái Tái liếʍ liếʍ môi anh, mặc kệ anh nổi giận giãy dụa, cởi toàn bộ quần áo của mình, thân thể mềm mại phong phú cùng anh trần trụi gắt gao kề nhau, cảm giác bắp thịt dưới thân căng cứng cùng rung động, tựa ở bờ vai anh gặm cắn cổ của anh, "Anh, vừa rồi em ăn một viên Đoàn tụ, ngô, nghe nói da^ʍ dược kia chỉ có thể giải thông qua nam nữ giao hợp, nếu như anh... Ân... Không muốn em, liền đợi ngày mai nhặt xác là được! Ai, ba mẹ hỏi anh làm sao xử lý đây!"

... Nửa giờ sau

"Anh... chờ ngô ——" Cổ tay cô gái ôm chàng trai phút chốc nắm chặt, muốn anh vừa đính vào cửa huyệt chậm một cái, chàng trai dưới thân giống như trừng phạt trực tiếp đẩy tầng màng mỏng hung hăng cắm đến cùng. "A ——" trong tiếng gào đau đớn, cự vật chật vật xông phá mị thịt trùng điệp hung hăng cắm vào hoa tâm, tơ máu đỏ tươi cũng theo bắp đùi cô gái róc rách chảy xuống...

"Em tự tìm!" Nghiêm Nhất Huân kéo căng thân thể, nặng nề thô thở. Khi cô biểu hiện đã ướŧ áŧ với anh, còn có từng tiếng rêи ɾỉ kiều mị, xin anh, anh nhanh lên làm, anh có thể khắc chế trước khuếch trương cho cô, anh thật đã dùng tới tự chủ lớn nhất.

"Ừm... Anh... Tốt xấu... Ngô... Nóng... Ừ... Thật ngứa... Còn muốn..." Từng tiếng thở gấp làn môi phấn nộn tràn ra, vì con mắt bị bịt, thân thể liền càng thêm nhạy cảm, cô có thể cảm giác cự vật nóng trong cơ thể mình một chút nhảy lên, mà đỉnh đầu to lớn hiển hiện, ngô, không rõ ràng lắm trong đầu một mảnh đυ.c ngầu, không kịp bắt lấy cái gì, liền vì trong thân thể càng khó nhịn ngứa xáo trộn, cô vô thức vặn eo giảo gấp trong thân thể nóng rực, mị thịt đối nó mài lại mài.

"Đáng chết, khó chịu!" Hai tay bị buông ra bỗng nhiên ôm cô toàn thân phát nhiệt thật chặt vào trong ngực, da thịt kín vết thương màu mật ong cùng cô trắng nõn hình thành tương phản thị giác kinh diễm, khi cô vặn eo giảo gấp, trán anh nổi gân xanh, khống chế không nổi thẳng lưng bắn vọt, "Là chính em muốn, anh sẽ không ngừng!"

"Ừm... Anh là đồ xấu xa... Ừ... Thật lớn... Thao em... A a... Lớn hơn... Ân a... Tiểu huyệt em hỏng... Anh... Anh xấu... A a..." Nóng rực trong cơ thể trở nên càng thô càng dài, ngay cả đỉnh tròn cũng càng phồng lên, làm tiểu huyệt vốn đói khát chặt chẽ vừa mềm vừa tê, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng không ngừng chảy ra.

"Thật tao!" Nghiêm Nhất Huân tê tê hít.

"A... Chỉ tao cho anh nhìn... Anh... Anh thao em sảng khoái... Thoải mái chết... A... Đội lên hoa tâm... Em gái hoa tâm thật ngứa... A a...", thân thể Nhiễm Tái Tái vốn bị du͙© vọиɠ điều giáo phi thường mẫn cảm, lần này lại thêm Đoàn tụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô đã bị từng đợt kɧoáı ©ảʍ trong tiểu huyệt truyền đến trùng kích mất đi lý trí, chỉ tiếp thụ lấy du͙© vọиɠ thúc đẩy.

"Đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta, em muốn được anh thao chết à..." Nghiêm Nhất Huân cảm giác tự chủ mình vẫn lấy làm kiêu ngạo sắp sụp đổ, kềm chế mình tăng vọt phấn khởi, anh bắt lấy nhũ phong trước ngực anh, một miệng ngậm chặt, trên đỉnh phấn hồng lại liếʍ, lại hút, lại cắn.

"A a... Dễ chịu... Anh... Em thật thoải mái... Thật đẹp... Anh... A a... Anh hút em gái sảng khoái... Em gái bị anh liếʍ thật thoải mái..." Cô gái nhô vòng eo, ôm chặt cổ chàng trai, kiều thở hổn hển dâng mình lên miệng anh.

Đáp lại cô, đôi tay và miệng lưỡi kia chà đạp hai đoàn đầy đặn càng thêm kịch liệt, còn có hạ thân một cái lại một cái xâm nhập, hoa tâm của cô run rẩy, một dòng nước từ sâu trong hoa tâm chảy ra, chỗ giao hợp tiếng nước một mảnh, còn có không ít theo cự vật anh chảy xuống, dính trên lông tóc nồng đậm nơi hạ thân anh.

"A a... Anh... Dùng sức thao em... A nha... Thật tuyệt... Thao thật sâu... Hung hăng thao em... Cho em cao trào đi... Em muốn cao triều... Muốn cao triều... Ngô..."

"Ngô..." Bỗng nhiên, môi đỏ bị chàng trai trên người hung hăng hôn, đầu lưỡi cường thế lật quấy đảo quanh trong miệng cô, níu cái lưỡi thơm tho của cô dùng sức hút, lưỡi của anh còn không ngừng mô phỏng tiết tấu dưới thân bắn vọt, lặp đi lặp lại bắn vọt vào yết hầu cô, khi cô bất lực tiếp nhận, nước bọt óng ánh theo môi lưỡi dây dưa trượt xuống cổ, óng ánh vô cùng da^ʍ mỹ...

l$XHt$'TS_|