Câu Dẫn

Chương 5: Không tiếng động dụ hoặc

Lục Nghêu trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, tối hôm nay ông có uống chút rượu nên đầu hơi choáng váng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh vừa rồi, thiếu nữ ăn mặc quyến rũ cùng thân thể lả lướt câu nhân, đũng quần đột nhiên phồng lên thật lớn, Lục Nghiêu vậy mà có phản ứng.

Lục Nghiêu và Triệu Lệ chẳng qua chỉ là vô tình gặp nhau, người phụ nữ này khá dâʍ đãиɠ lại rất thức thời, mấy năm nay ông vẫn luôn lo cho sự nghiệp, không lập gia đình, nên ông trở thành người đàn ông 40 tuổi có được thành công trong sự nghiệp, nhưng lại không có gia đình, không có con cái, từ khi gặp được Triệu Lệ, ông đã có ý định sẽ cưới cô ta. Triệu Lệ là người như thế nào, ông tất nhiên hiểu rõ, người đàn bà này cưới về chẳng qua chỉ để trang trí hoặc làm công cụ phát tiết. Sau khi xuất ngũ, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của ông càng tăng vọt, cũng có tìm mấy người phụ nữ giải tỏa du͙© vọиɠ, sau đó lại bắt đầu gầy dựng sự nghiệp,việc sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© càng trở nên ít ỏi, tuy Triệu Lệ là người đàn bà dâʍ đãиɠ theo đúng ý ông, nhưng ông lại không thích cô ta, dù sao thì người ngu xuẩn như vậy lại rất dễ bị khống chế, cho nên ông quyết định cưới về cho có người hầu hạ.

Trước khi kết hôn, ông có gặp con gái của Triệu Lệ một lần, việc Vân Mộc Cẩn ghét ông và dung mạo lạnh nhạt của con bé đã để lại cho ông một ấn tượng rất sâu, bất quá lúc đó ông cũng không quá chú ý đến Vân Mộc Cẩn. Sau khi kết hôn, hành động phản nghịch của Vân Mộc Cẩn không khỏi làm cho người ta cảm thấy chán ghét,thế nhưng Vân Mộc Cẩn của đêm nay khiến du͙© vọиɠ của ông dâng lên mãnh liệt chưa từng có. Ông cảm thấy thẹn vô cùng, liền lấy danh nghĩa là cha kế, là trưởng bối răn dạy, giáo dục con bé, rồi chạy về phòng nhằm che dấu dươиɠ ѵậŧ đang phồng lên, lần đầu tiên trong đời ông chạy trối triết như vậy, ông nhận ra được Vân Mộc Cẩn đang câu dẫn ông.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Vân Mộc Cẩn và Lục Nghiêu đều ở nhà, Triệu Lệ không có ở đây, ông cũng có thể tự giặc quần áo, ông vốn xuất thân từ nông dân, nên việc này không quá khó khăn.

Ông nhìn vào thùng chứa đồ bẩn, trên qυầи ɭóŧ màu đen của ông là một cái qυầи ɭóŧ hình thú hình chữ đinh, chính là cái hôm qua Vân Mộc Cẩn mặc, ánh mắt Lục Nghiêu u ám nhìn chằm chằm vào chiếc quần nội y kia, sửng sốt hơn nửa ngày, cuối cùng ông vươn tay cầm qυầи ɭóŧ hình chữ đinh cầm lên, mặt phía trên có vài sợi âm mao mềm mại đen bóng, chúng chắc chắn không phải ông, do âm mao của ông khá cứng, không cần nghĩ cũng biết là của Vân Mộc Cẩn.

Lục Nghiêu có chút hít thở không thông, ông biết nha đầu kia chính là cố ý câu dẫn ông, dám cả gan đặt qυầи ɭóŧ của mình vừa mặc đêm qua đặt trên qυầи ɭóŧ của ông, con bé thật dâʍ đãиɠ, thậm chí còn dâʍ đãиɠ hơn cả mẹ nó, Lục Nghiêu dám khẳng định Vân Mộc Cẩn là tiểu yêu tinh tao hóa đến tận xương tủy.

Bàn tay to gắt gao nắm lấy quần chữ đinh, đôi tay tạo thành nắm đấm đến mức có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên. Lục Nghiêu cố gắng khống chế cảm xúc, không để cho Vân Mộc Cẩn đùa cợt, ông biết Vân Mộc Cẩn đang câu dẫn ông, nhưng nguyên do là gì ông còn không rõ nên ông tuyệt đối không thể bị con bé dắt mũi đi.

Qua nửa ngày, Lục Nghiêu đem qυầи ɭóŧ cho vào trong máy giặt, ông đem hai chiếc qυầи ɭóŧ giặt sạch, sau đó đến ban công phơi khô, rồi đi về phòng.

Vân Mộc Cẩn nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, cô từ phòng mình bước ra, thấy trên ban công được treo quần áo của ông ta và qυầи ɭóŧ chữ đinh cô cố tình đặt lên.

Ông ta thế mà lại giặt cả qυầи ɭóŧ của cô, người đàn ông này thật trầm ổn nha.

____

6c nha mn😆