Tống Tuần rất thích ăn kem, trước kia mỗi ngày đều được ăn hai hộp lớn. Nhưng bây giờ thì không được nữa, Lí Thời Trữ chỉ đưa một hộp nhỏ vì sợ cậu đau bụng, không những nghiêm khắc hạn chế còn bắt đếm số lượng.
Tống Tuần vừa ủ rũ vừa thèm ăn, hằng ngày khi lấy một hộp ra cậu đều tranh thủ lúc Lí Thời Trữ vào bếp, mở nắp từng hộp, ăn vụng một thìa rồi đậy lại. Sau đó mới cầm hộp kem nhỏ chưa bóc ra ăn trước mặt hắn.
Hắn nhìn Tống Tuần trân trọng ăn từng miếng nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Những lúc như vậy Lí Thời Trữ thường cúi xuống hôn mυ'ŧ đôi môi cậu rồi nhẹ giọng vỗ về. Tống Tuần được nước làm tới múc một thìa lớn nhét vào miệng hắn, nhưng lại tiếc rẻ nhìn chằm chằm miệng gã đàn ông như thể đã hối hận vì bón quá nhiều.
Thời Trữ không nhịn được cười, ngậm miếng kem còn chưa tan rồi nghiêng qua hôn môi với Tống Tuần. Thiếu niên như đứa trẻ được trả lại kẹo, vui sướиɠ mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của đối phương.
Sự việc bị phát giác khi Lí Cảnh Hòa về nhà, cuối tuần bé thường xuyên về ở một ngày. Cảnh Hòa ngồi trên sô-pha xem ti-vi cùng với mẹ, trẻ em chuộng quà vặt nên bé chạy đi lấy đồ ăn. Kết quả là mở nắp ra đã nhìn thấy kem trong hộp bị vơi gần nửa.
Bé vắt chân lên chạy vào phòng bếp hỏi Lí Thời Trữ, hắn dở khóc dở cười nhìn chằm chằm hộp kem một lúc.
Khi Tống Tuần thấy hắn cầm một hộp kem lại gần, chưa kịp hiểu ra vấn đề, thậm chí còn mừng rỡ những tưởng được cho ăn, cậu nở nụ cười vừa ngoan ngoãn lại vừa ngây thơ, giơ tay về phía hắn “Cho em.”
“Cảnh Hòa, con lại đây.” Hắn đặt tay sau đầu Lí Cảnh Hòa rồi đẩy nhẹ, để bé đứng đằng trước mình, “Con nói xem kem như nào?”
“Tất cả chỉ còn một nửa ạ! Thật đấy! Chẳng biết sao?”
“Đúng nhỉ, chẳng biết sao?” Hắn nghiền ngẫm nhìn Tống Tuần.
Tống Tuần càng lúc càng thẹn, cậu thật sự không muốn bị bắt quả tang trước mặt Lí Cảnh Hòa. Tống Tuần mang tâm trạng vừa tủi thân vừa hổ thẹn kéo ống quần gã đàn ông, nhỏ giọng thì thầm với hắn, “Xuỵt, đừng nói nữa được không?”
*
Thời tiết dần nóng lên từng ngày, đến tháng bảy, hắn đưa Tống Tuần đến biệt thự trên núi mà ngày trước hay lui tới để nghỉ mát. Căn biệt thự ẩn mình trong thung lũng, khu rừng xanh mướt rậm rì che trời tránh nắng thật mát mẻ, khiến tâm tình con người ta cũng trở nên khoan khoái hơn.
Tống Tuần vô cùng hài lòng về hồ bơi rộng lớn của biệt thự, cậu đã biết bơi từ rất nhỏ, nhưng về sau dần nhận ra sự khác biệt trên cơ thể của bản thân, nên chẳng còn dám xuống nước nữa.
Hắn biết Tống Tuần thích nghịch nước, vả lại giai đoạn này cần kết hợp thể dục Aerobic một cách thích hợp. Hắn cho phép Tống Tuần xuống bơi, nhưng bắt buộc cậu phải tròng một cái phao. Tống Tuần không thích điều này nhưng không thể từ chối, dù vậy giận dỗi được một lúc là lại vui vẻ bơi trong đó.
Tống Tuần bơi mệt liền cẩn thận ngồi bên bờ vung vẩy đôi chân, làm tung lên những bọt nước lăn tăn. Bụng cậu đã lớn hơn một chút, bụng bầu nhô ra làm tứ chi mảnh gầy trông thật chẳng ăn nhập. Hắn nhìn cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống của Tống Tuần, tấm lưng mềm dẻo, vùng bụng lớn dần vì hắn mà mang thai, cặp đùi trắng mịn ngây thơ và bờ mông tròn vểnh. Từng bộ phận trên cơ thể chẳng chút rụt rè phơi bày trước mặt hắn.
Tống Tuần lại từ từ xuống nước, thân trên tắm trong ánh nắng chưa kịp thích ứng với nhiệt độ nước, làm bờ vai co rúm vì lạnh, cậu rùng mình một lát rồi lại vui vẻ bơi trong chiếc phao mà tung tăng nghịch.
Hắn cũng lén đi theo bơi đến sau Tống Tuần, cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi, cần cổ thon trắng cùng lưng vai mảnh khảnh lộ ra trước mặt hắn.
Bản thân hắn vừa cao lớn lại cường tráng, cơ thể rắn chắc toàn cơ bắp càng làm dáng vẻ Tống Tuần trở nên nhỏ bé đến đáng thương, nhỏ đến mức như có thể nắm trọn trong lòng bàn tay. Tống Tuần chợt phát giác quay đầu lại thì giật mình, cậu vốc nước tạt lên mặt hắn, lại như đắc thắng mà cười rộ lên lộ hàm răng trắng đều tươi sáng.
Hắn hoàn toàn bị mưu kế ngây ngô của Tống Tuần chinh phục, trái tim đập mạnh như muốn vọt ra khỏi l*иg ngực. Cái cảm giác ngọt ngào nóng cháy tràn ngập, cùng cảm giác xúc động như muốn tràn ra khắp cơ thể.
Tay hắn vòng qua eo Tống Tuần, lướt qua da bụng, ôm trọn bụng dưới của cậu rồi mơn trớn gợϊ ȶìиᏂ. Vòng tay hắn gần như bao bọc Tống Tuần và chiếc phao vào lòng. Lúc này hắn bỗng có một cảm giác thỏa mãn đến kỳ dị, hắn nghĩ rằng Tống Tuần đã là của riêng mình.
Vùi đầu vào hõm vai Tống Tuần hôn mυ'ŧ và ngửi, trên làn da nóng ấm của thiếu niên dường như đượm hương nóng của ánh mặt trời. Hắn hôn môi cậu, giam cậu trong vòng tay của mình tại bể bơi này. Nụ hôn quá lâu làm Tống Tuần khó chịu, hắn nghe thấy tiếng thở gấp và giọng nói líu ríu của Tống Tuần, nhẹ nhưng gấp gáp lách ra từ nụ hôn tràn đầy du͙© vọиɠ và tiếng nước róc rách. Hắn nhìn thấy hơi nước ngọt ngào vấn vít trong tia nắng bén lên ngọn lửa, ngọn lửa thuộc về Tống Tuần, hắn nuốt trọn Tống Tuần, còn lửa nuốt trọn hắn.
Ba tháng đầu của thời kỳ này không thích hợp làʍ t̠ìиɦ, đa số thời gian hắn dùng miệng giúp Tống Tuần, cũng dùng ngón tay để an ủi thiếu niên, đối với họ mà nói một tuần chỉ có một lần làʍ t̠ìиɦ tử tế, lại càng làm nỗi khát vọng càng lúc tệ hơn. Tống Tuần cũng sẽ ngậm hắn, nhưng chỉ một lần đã không chịu được nữa, khoang miệng bị ma sát như muốn bén lửa. Ngày thứ hai miệng đã sưng lên, cổ họng cũng khàn đi.
Hắn bắt đầu thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm để thủ da^ʍ, ban đầu chỉ cần vừa hôn môi thiêu niên đang say ngủ, vừa tự mình giải quyết là bắn được. Nhưng về sau dần trở nên khó thỏa mãn, hắn gần như phải liếʍ mυ'ŧ Tống Tuần từ đầu đến chân mới tạm thời lấp đầy ham muốn như hố đen trong lòng.
Hắn cắи ʍút̼ ngón chân Tống Tuần, để ngón chân thon trắng mịn màng co quắp lại trong miệng mình, hắn kéo cặp đùi ra liếʍ lên hoa huyệt giữa hai chân cậu, hắn nghe thấy tiếng bản thân mυ'ŧ lấy dâʍ ɖị©ɧ đang chảy. Hắn biết đối với Tống Tuần đang trong kỳ mang thai, những cơn kɧoáı ©ảʍ khi lêи đỉиɦ một cách thường xuyên không hề tốt chút nào. Nhưng đêm muộn luôn làm người ta chẳng thể giữ nổi lý trí. Hắn vén váy Tống Tuần lên mυ'ŧ lấy đầu nhũ nho nhỏ, hắn cảm thấy mình như biến thành người sói, nhìn đôi má ửng đỏ ngon mắt mà tâm can quẩn quanh giữa thú tính và sắc đẹp, chẳng thể ức chế muốn xé nát cậu ra.
Tống Tuần né tránh nụ hôn của hắn trong chiếc phao, cậu sắp ngạt thở mất. Phải dùng sức ngả ra sau mới có cơ hội hớp lấy không khí.
Hắn ghì Tống Tuần bên bờ rồi bỏ chiếc phao ra khỏi người Tống Tuần, cắn lên đầu vai tròn trịa, dùng đầu lưỡi mơn trớn hôn mυ'ŧ. Bàn tay luồn vào quần đùi dưới thân Tống Tuần, ngón giữa men theo khe thịt mập mạp vuốt ve làm Tống Tuần phải kẹp đùi rêи ɾỉ.
Lí Thời Trữ dứt khoát cởϊ qυầи bơi của Tống Tuần ra, hạ thân cậu trần trụi trong làn nước âm ấm bởi tia nắng mặt. Hoa huyệt như bị bao trọn lấy, cảm giác được âu yếm và sức nước làm cậu trở nên kích động. Ngón tay của gã đàn ông đâm vào âʍ đa͙σ, đâm vào rút ra nhanh chóng làm cậu choáng váng vì kɧoáı ©ảʍ, mặt nước cũng không ngừng dập dìu.
Lí Thời Trữ thấy toàn thân Tống Tuần cương cứng, hắn không muốn cậu lêи đỉиɦ nhanh như vậy nên đổi thành nắn vuốt âm đế, cắn lên tai cậu nói, “Ngoan nào, mở chân ra để ông xã chặn dâʍ ɖị©ɧ.” Yết hầu hắn trượt lên xuống, “Cả cái bể bơi toàn nước của em.”
“Nhưng, nhưng hôm kia mới làm... không phải anh nói...” Tống Tuần thở gấp, mất một lúc mới nói ra một câu.
“Không sao đâu.” Hắn lại cướp lời cậu, đôi môi ngậm lọn tóc ướt nước mềm mại của thiếu niên, “Hôm nay làm một lần ra trò, nhé?” Dươиɠ ѵậŧ hắn nhảy ra khỏi quần bơi, chạm vào lòng bàn tay của Tống Tuần. Thô cứng và to dài, dữ tợn như của một con thú.
Hắn ôm chặt lấy bờ vai Tống Tuần, bắt cậu vuốt ve nâng niu cây gậy thô to đó, rồi ghé bên tai Tống Tuần thở gấp, “Cục cưng ngoan, ưʍ... mở chân ra, a...”
Hắn banh mông Tống Tuần ra, men theo khe mông đâm vào âʍ đa͙σ đang mời gọi hắn. Được âʍ đa͙σ nuốt trọn làm Lí Thời Trữ thỏa mãn thở dài một hơi, cũng chẳng màng đến gì nữa mà cứ thế dứt khoát đâm vào sâu hơn.
Tống Tuần bị sức mạnh của hắn thúc vào vách bể, trong những cơn kɧoáı ©ảʍ ào về cậu vẫn còn chút lý trí chống vào vách, bảo hộ bụng mình. Thiếu niên say mê trong đợt khoái triều vẫn gấp gáp rên lên, “Ông xã, bụng, bụng em.”
Hắn bị kẹp đến eo tê rần, trước mắt tối sầm lại vì sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ như thác đổ gió gầm xông thẳng lên não. Lí Thời Trữ ôm lấy bụng Tống Tuần, đầu lưỡi luồn vào miệng cậu mυ'ŧ mát, còn hạ thân chìm dưới nước điên cuồng thúc vào mông Tống Tuần.
Hắn không thích trẻ con, dù là Lí Cảnh Hòa hay đứa bé đang ở trong bụng. Nhưng hắn yêu tình mẫu tử dịu dàng tinh khiết trên người Tống Tuần, nó như hổ phách được chiếu ánh sáng, thấu tận tâm, được bao bọc bởi những vệt nhựa thông, gợn lên sắc ấm dịu nhẹ.
Hắn vĩnh viễn không thể vào trong tử ©υиɠ mong manh của Tống Tuần, nhưng tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn thì có thể. Hoàn toàn kết hợp với Tống Tuần, để sinh mệnh mới ở đó dần nhú mầm. Chúng nằm trong tử ©υиɠ của cậu, được sinh ra thông qua sản đạo.
Hắn không thể ngăn mình ghen tị với tất cả những điều đó, thậm chí hắn hận chúng, hận hai đứa trẻ làm Tống Tuần ốm nghén khổ sở, hận chúng chiếm hữu được cơ thể Tống Tuần nhiều hơn so với mình, hận chúng phát triển sự sống trong tử ©υиɠ của thiếu niên yêu dấu. Hắn chẳng thể ngăn những ý nghĩ biếи ŧɦái đen tối của bản thân cứ cuộn trào.
Hắn chỉ yêu thương một mình Tống Tuần, cậu yếu ớt như vậy, mang nặng đẻ đau những kẻ vô ơn sau khi được sinh ra sẽ chẳng còn mối quan hệ gì với nguồn sống của mình nữa. Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới thật sự yêu Tống Tuần, không ngại hy sinh, không hà hiến dâng mà yêu cậu.
Tay Tống Tuần vỗ loạn mặt nước, cậu không chịu nổi những cú thúc mạnh mẽ như vậy. Âʍ đa͙σ bị ma sát đến cháy bỏng, cảm giác ngạt thở đáng sợ lôi cậu sâu xuống. Cả người thiếu niên cứng đờ, co rút theo từng đợt trong nước. Cậu rêи ɾỉ kêu thét, khẽ nghiêng đầu qua một bên, “Ông, ông xã, chậm chút...”
Nơi kết hợp không ngừng gợn những cơn sóng xô, toàn thân Tống Tuần run rẩy, không còn chút lý trí rên to. Hắn hơi rút ra rồi bắn vào âʍ đa͙σ Tống Tuần.
Bể bơi sóng sánh những con sóng nhỏ, ánh mặt trời phía Tây thả mình trên mặt nước như được trải một lớp thảm lông mạ vàng.
Hắn ôm Tống Tuần đối diện với mình, mạnh mẽ thúc vào. Hắn biết không nên tiếp tục nữa, Tống Tuần đã không thể chịu nổi, nhưng dù thế nào cũng chẳng dừng được. Lòng bàn tay thô ráp mân mê từ tấm lưng cậu đến xương bả vai, hắn như điên dại mà nghĩ rằng, chỉ mong mãi làʍ t̠ìиɦ thế này với Tống Tuần. Đến khi sao đêm nay xuất hiện, đến khi mặt trời của ngày mai thức giấc.