Diễm Sắc Thiếu Niên

Chương 5: Thiếu niên bị dạy dỗ

Gã đàn ông vừa lòng nhìn thiếu niên thất thần.

Nhân lúc cậu còn đang trầm trong du͙© vọиɠ chưa kịp phục hồi bèn đưa tính khí đã cứng đến phát đau ma sát hậu huyệt vừa bị mình liếʍ láp.

Cũng may gã có chừng mực, trước đó đã dùng ngón tay khuếch trương qua, cái miệng nhỏ căng ra, tiểu huyệt cũng tự động phân bố chất lỏng, rất nhanh đã nuốt trọn non nửa qυყ đầυ.

Gã cũng không nôn nóng. Vì thiếu niên ngồi trên người gã, tiểu huyệt phía sau do tác dụng của trọng lực, chầm chậm từng chút từng chút nuốt vào côn th*t thô to kia.

Mãi tới khi hoàn toàn đi vào tận rễ…

Mặt thiếu niên trắng bệch, nhưng không hề kêu ra tiếng.

Trong khoảng thời gian ngắn gã không dám loạn động, cậu kẹp thật sự quá chặt!

“Thả lỏng chút.” Gã an ủi sờ soạng thân thể cậu. Một hồi lâu sau cậu mới thả lỏng thân thể.

Gã cũng bắt đầu thong thả trừu động, mỗi lần đâm rút đều có thể mang theo hút cắn của thiếu niên. Cúc huyệt cậu xiết chặt tính khí của gã, một cảm giác thư giãn sảng khoái không tên, ấm áp mà ướŧ áŧ. So với hoa huy*t phía trước cũng vậy mà còn không bằng nơi này.

Thân thể Tô Bạch tê dại nhũn ra, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu thực sự muốn phá hủy năm giác quan của cậu, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến đáng sợ.

Bản thân không chỉ bị gã liếʍ cúc huyệt đến bắn ra, thậm chí bị gã cắm vào hậu huyệt, cậu cũng có thể đạt kɧoáı ©ảʍ…

Chính mình như vậy, quả nhiên thật dâʍ đãиɠ.

Tô Bạch thấp giọng cười… Có chút bi thương……

Tô Bạch lớn lên ở trại mồ côi, thân thể bất đồng làm cậu từ bé luôn tràn ngập tự ti. Khi còn nhỏ cậu đã tranh cường háo thắng, không nỗ lực thì cái gì cũng không có…

Trẻ con ở cô nhi viện thật ra không có nhiều cơ hội được đi học. Có chín năm giáo dục bắt buộc cũng không làm nên gì, đa số người học xong cấp hai về sau bị cưỡng chế rời đi…

Nhưng nhờ cậu lấy được thành tích đứng đầu kỳ thi vào trường trung học phổ thông số một, nên đã thành công giành được đãi ngộ miễn giảm hoàn toàn ba năm học phí cấp ba, rời khỏi gia đình cô nhi viện, sau mới không đến nỗi không thể đi học.

Còn phí sinh hoạt, vì diện mạo cậu xuất sắc, tìm một chút công việc làm thêm cho học sinh đi làm, có thể kiếm được không ít phí sinh hoạt. Hơn nữa trường học đối với học sinh ưu tú luôn có đãi ngộ đặc thù, còn có cả học bổng.

Điều duy nhất làm Tô Bạch phát sầu đó là học phí đại học, nên gần đây cậu phải dồn hết lực tiết kiệm cho đủ học phí đại học. Nhưng không nghĩ rằng cuối cùng lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Cậu không thể để những tấm ảnh đó truyền ra bên ngoài, cậu muốn đi học.

Cách lần làʍ t̠ìиɦ trước đã vài ngày, gã cũng xác thực như cậu mong muốn đưa những bức ảnh còn lại cho cậu, nhưng Tô Bạch vẫn có chút bất an.

Vài ngày sau lên lớp vẫn luôn thất thần…

Tô Bạch cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng, nếu như không phải cơ thể mình nói càng ngày càng dâʍ đãиɠ.

Thân thể một ngày so với một ngày càng mẫn cảm, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đau đớn khi quần áo ma sát thân thể thậm chí còn làm cậu sinh ra một tia kɧoáı ©ảʍ dâʍ đãиɠ, dâʍ ɖị©ɧ tinh mịn chậm rãi thấm ướt qυầи ɭóŧ, bên trong thân thể càng thêm hư không.

Những suy nghĩ về hồi ức sỉ nhục kia càng rõ ràng hơn, thân thể dâʍ đãиɠ của mình phóng túng như thế nào dưới thân đàn ông, đâm vào trong thân thể tính khí thuộc về một người đàn ông khác lại có thể cho chính mình kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến phát khóc.

Tựa như một đóa anh túc gây nghiện, thân thể từng bị khai phá khát vọng một lần nữa có được cảm giác phong phú.

Tô Bạch cố ý né tránh đối phương, chỉ cần vừa thấy người nọ sẽ nghĩ ngay đến cây gậy của gã làm chính mình dục tiên dục tử như thế nào. Dù chỉ là một cái liếc mắt từ xa, đều có thể làm hai chân cậu mềm nhũn.

Ánh mắt cậu càng không tự giác nhìn chằm chằm phía dưới của những người đàn ông trên đường.

Tô Bạch cảm thấy chính mình dường như điên rồi.

Tô Bạch nằm trên giường, cậu đã dọn về ký túc xá.

Do mấy ngày nay luôn thất thần, chủ nhiệm lớp cho rằng bởi vì làm thêm mà chậm trễ học tập nên cưỡng chế cậu nghỉ việc, cũng xin với trường học, nếu cậu có thể thi đậu đại học A, trường học sẽ tài trợ bốn năm học phí đại học cho cậu.

Một hạt giống tốt chính là tấm bảng hiệu tốt nhất đề cao danh tiếng của trường, trăm triệu lần không thể bỏ đi như vậy.

Tô Bạch suy xét lại việc lần đầu tiên đối phương bắt cóc cậu, có lẽ đã thăm dò rõ nơi cậu sống nên không chút kiên trì xin nghỉ việc. Cậu cũng không bao giờ đi đâu một mình mà luôn có người đi bên cạnh, làm gã đàn ông kia không có một cơ hội nào.

Tô Bạch nằm trên giường nhìn di động, hàng nhái của sản phẩm trong nước, tiết kiệm được một khoản. Trong lúc vô ý mở màn hình, có một người xa lạ phát video qua đây.

Tô Bạch nhàm chán mở video, lại kinh hách ngồi bật dậy!

Hình ảnh được camera quay lén, mặc dù có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng đó là cậu… Trong đêm tối có thể phản xạ làn da tuyết trắng của cậu. Tiếng hít thở trầm trọng bên trong đều nghe được rõ ràng.

Không có một cái gì, nhưng Tô Bạch lại biết video này là do ai phát.

Tô Bạch vội vàng chạy đến ký túc xá công nhân viên chức, gã đàn ông nằm trên giường, nhàm chán chơi đi động, thấy cậu tới cũng không hề bất ngờ.

Ôm lấy thiếu niên đang phẫn nộ vào ngực, “Nhớ ta sao? Bảo bối.”

Tô Bạch đánh rớt tay gã, “Lần trước ông đã đồng ý rồi!”

Gã ta không để ý cười, “Không phải ta đã đưa ảnh chụp cho em rồi sao.”

Gã không đợi Tô Bạch phát cáu, cười như không cười, “Đều do bảo bối gần đây trốn tránh ta làm ta tức giận.”

Tô Bạch tuyệt vọng, giọng nói cũng mang theo tiếng khàn khàn, “Ông rốt cuộc muốn thế nào.”

Gã ta một lần nữa kéo thiếu niên vào lòng ngực mình. Cậu cũng thuận theo để gã ôm trong lòng, “Không phải ta nói qua rồi sao, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời.”

Gã ta háo sắc đưa tay chậm rãi sờ lên đầu v* trước ngực cậu, “Nhiều ngày rồi không được uống d*m thủy của em, ta rất nhớ đấy.”

Tô Bạch bị đẩy ngã lên giường, gã ta gục trên người cậu liếʍ láp qua lại, một phân một hào đều không buông tha. Mỗi nơi trên người đều được gã cẩn thận lướt qua.

Rõ ràng là cách làm thật biếи ŧɦái, thế nhưng thân thể cậu lại không nhịn được run lên, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra như bị mở chốt, trút hết ra chảy xuống…

Theo liếʍ láp của gã ta, càng muốn gã liếʍ sâu hơn, càng dùng sức hơn. Dùng sức thao cậu! Dùng côn th*t thô to kia thao xuyên cậu…

Tô Bạch thất thần nhìn giường trướng, từ lúc bắt đầu cậu đã sai rồi.

Một bước sai, từng bước sai.

Tuy rằng thường thường sẽ bị gã ta gọi đến chơi đùa một phen, cho cậu chơi đủ loại đa dạng, ví dụ như để cậu mang theo trứng rung lên lớp, hoặc để cậu dùng huyệt khẩu cho gã các loại đồ uống nóng đa dạng.

Nhưng Tô Bạch vẫn được như nguyện thi đậu đại học A, đến nỗi gã kia…

Thành phố S từng có một tin tức lớn, trường cấp ba nào đó bắt được một phạm nhân, nghe đồn người này cũng là thủ phạm của vụ án dâʍ ɭσạи độc ác mười mấy năm về trước, đã lẩn trốn mười năm, lần này ngẫu nhiên có được tin tức mới có thể bắt được. Xem như một đại công.

Nhưng điều này cùng với Tô Bạch không có chút quan hệ nào. Cậu muốn rời khỏi thành phố này, nơi đã mang cho cậu quá nhiều ký ức.