(H, song tính, dâʍ ɭσạи)
Bởi vì thân thể Tô Bạch không thoải mái, nên cuối tuần này không đi làm thêm, nhưng thân thể cậu còn khôi phục nhanh hơn so với tưởng tượng. Ngoại trừ một chút sưng đau chỗ đó, còn lại thì không sao.
Mà thứ hai, Tô Bạch dĩ nhiên muốn đi lấy lại ảnh chụp trong tay gã đàn ông, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Mãi đến buổi chiều sau khi tan học, gã nói di động để ở ký túc xá, mà bây giờ còn phải đi làm, chờ sau tan làm cùng nhau đi lấy, Tô Bạch biết người này không có ý tốt, nhưng lại không có biện pháp khác, đành phải ngồi kia đợi mọi người tan tầm.
Gã đàn ông đó vậy mà không hề lề mề, mau lẹ đưa người tới nơi ở gã được phân cho, đó là một phòng ký túc xá không lớn, trường học cố ý an bài nơi ở cho giáo viên viên chức công tác tại đây.
Gã đưa điện thoại di động cho cậu, Tô Bạch càng không hàm hồ, lật xem vài bức ảnh, mau chóng làm sạch thẻ nhớ rồi nhìn gã "Đưa bản sao cho tôi"
Gã nhếch miệng cười, từ trong túi lấy ra một chiếc USB, "Em dù sao cũng phải lấy thứ gì đó tới đổi chứ."
... Tô Bạch cắn môi "Ông còn muốn thế nào"
"Cởϊ qυầи áo ra."
"Ông!" Tô Bạch nhịn xuống xúc động muốn mắng người. "Tôi sao biết ông có bản sao nào khác nữa hay không."
Gã ta cười cực kỳ da^ʍ tà "Tin hay không đều tùy em."
Tô Bạch không còn biện pháp khác, khuất nhục chấp nhận cởϊ qυầи. Cậu không có lựa chọn.
"Qυầи ɭóŧ nhỏ kia cũng cởi ra đi."
Gã ngồi trên chiếc giường nhỏ, nhìn thiếu niên chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, kể cả qυầи ɭóŧ, khiến toàn thân cậu trần trụi đứng trước mặt gã.
Gã đàn ông háo sắc kéo thiếu niên đến mép giường, đôi tay vuốt ve qua lại trên người cậu, đặc biệt là hai chiếc mông đầy thịt kia, xúc cảm mười phần.
Hai đầu v* đỏ trước ngực đã dựng thẳng đứng từ lâu, theo lực độ lay động nén ép mông cậu của nam nhân, quả viên trước ngực có thể đánh tới bên miệng gã.
Gã thưởng thức một hồi, ngón tay xuôi xuống rãnh mông mau chóng sờ đến huyệt khẩu nhỏ ướt dính "Mới chơi một lúc mà đầu v* dâʍ đãиɠ và mông nhỏ của em đã gấp không chờ nổi vậy sao."
"Không phải như vậy!" Tô Bạch nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ sắp không kìm nổi "Ông rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng xóa hết sạch ảnh chụp"
Gã cũng không để ý cậu khẩu thị tâm phi, thân thể mẫn cảm mỹ vị này, từ ban đầu gã đã tính toán dạy dỗ người này thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của mình...
Muốn thiếu niên mỹ lệ này không bao giờ có thể xa rời côn th*t mới thôi..
Thân thể thiếu niên so với tưởng tượng của gã còn mỹ vị hơn rất nhiều, thân thể mẫn cảm đến cực điểm. Dưới sự kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.
Chỉ chốc lát, thiếu niên dưới thân sẽ ướt đẫm một mảnh, d*m thủy thậm chí còn xuôi xuống dọc theo đùi, có vài giọt còn nhỏ trên sàn nhà.
Gã tấm tắc tán tụng "Nhiều nước như vậy, cả sàn nhà sẽ bẩn mất."
"Hừ" Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nói chuyện, thân thể từng bị khai bao còn lưu lại tính ái kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tô Bạch hoàn toàn không chịu nổi một chút trêu chọc, đặc biệt là ngón tay gã ta cố tình không chịu chạm tới hoa huy*t phía trước, ngược lại cứ lưu luyến hậu huyệt kia.
Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Tô Bạch cũng không ngăn cản ngón tay gã đảo quanh nơi đó, tuy nói hậu huyệt có chút tao ngứa, nhưng ngón tay gã ở kia nhẹ đảo quanh trái lại giúp giảm bớt đi chút ngứa ngáy.
Không đợi Tô Bạch hưởng thụ lâu, gã lại không sờ nữa, nằm thẳng trên giường nhìn cậu.
Tô Bạch khó hiểu nhìn lại gã.
Gã nở nụ cười dâʍ đãиɠ "d*m thủy của em làm bẩn hết sàn nhà rồi, chẳng lẽ em không nên nghĩ chút biện pháp gì sao?"
Trực giác Tô Bạch cảm nhận được điều gã ta muốn nói có lẽ không tốt đẹp gì, nhưng vẫn theo ý thức hỏi "Biện pháp gì?"
Gã chỉ về chính mình "Ta có thể giúp em uống sạch sẽ d*m thủy, như vậy không phải sẽ không làm bẩn sàn nhà sao. Nhưng mà.. Em phải cầu ta."
"Cầu ông?" Tô Bạch sửng sốt, nửa ngày không nhúc nhích, gã cũng không nóng nảy, cứ nằm như vậy trên giường nhìn cậu.
Tô Bạch sắc mặt trắng bệch, lập tức muốn xoay người bỏ đi. Nhưng hai chân lại không thể dời bước, từ sâu trong hoa huy*t truyền tới một trận ngứa ngáy như muốn nói với cậu, cậu muốn có thứ gì đó cắm vào. Mà gã đã từng mang tới cho cậu cảm giác tốt đẹp...
Giống như có hai người đang không ngừng lôi kéo cậu... Nửa giờ sau, Tô Bạch chịu khuất phục nam nhân, chấp thuận lời hứa
"Ông thật sự sẽ xóa hết toàn bộ ảnh chụp chứ"
Gã đàn ông gật đầu, "Đương nhiên, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, thứ kia ta có giữ lại cũng vô dụng."
Nếu là bình thường Tô Bạch có lẽ sẽ ý thức được những lời này có vấn đề, nhưng Tô Bạch của thời điểm này đã nhanh bị du͙© vọиɠ thiêu mất lý trí.
Tô Bạch cắn răng, bò lên giường lún xuống, hai chân tách ra khóa ngồi trên eo gã ta... Nhiều lần do dự muốn lên trước hay không, rồi lại chùn bước đi xuống.
Gã chờ không kịp, huyệt khẩu chảy đầy d*m thủy kia, mỗi lần hướng tới trước mặt hắn vươn đầu lưỡi còn chưa liếʍ đến, lại chậm rãi lui trở về, tựa như đang cám dỗ gã vậy.
Gã ta thật sự nhịn không nổi sự chậm chạp của thiếu niên, thân thể đi xuống co rụt lại, liền được ăn như nguyện (*) rồi tán thưởng hương vị ngọt lịm của chất lỏng.
(*) gốc là 如愿以偿 (như nguyện dĩ thường): cầu được ước thấy
Tô Bạch khó chịu rên cùng nhau, đôi tay không khỏi vì chính mình đỡ trụ bên giường. Từ trên nhìn xuống, có thể thấy ngay đầu gã đàn ông đang ở giữa hai chân mình liếʍ láp hoa huy*t không thuộc về đàn ông.
Rõ ràng là chán ghét thân thể này, nhưng lại có thể mang đến cho bản thân kɧoáı ©ảʍ lớn nhất. Mà tính khí phấn nộn đã sướиɠ đến chảy nước mắt. Dâʍ ɖị©ɧ cũng dính bừa bãi đầy trên mặt trên đầu gã đàn ông.
Gã có vẻ như rất hưởng thụ xúc cảm bị dương v*t phấn nộn của thiếu niên bôi vẽ lên mặt, còn thường chủ động cọ mặt lên đó.
Chiếc miệng to nuốt hết d*m thủy thiếu niên chảy ra, trên mặt lộ rõ vẻ tìиɧ ɖu͙© và thỏa mãn, d*m thủy được gã càng liếʍ càng nhiều, cứ như chảy không ngừng.
Thân thể Tô Bạch vốn mẫn cảm không nhẫn nại nổi, đây còn là lần đầu tiên cậu nhìn rõ bộ dáng gã ta liếʍ láp hạ thể cậu.
Không phải chán ghét, mà là mê say?
Thân thể mẫn cảm mau chóng đạt cao trào, rõ ràng và sắp tới, gã đang liếʍ lúc này lại vội vàng mυ'ŧ vào. Không đợi Tô Bạch lấy lại tinh thần, thân thể đã bị gã đảo ngược lại.
Hai người bày ra tư thế 69, đầu đối diện với đũng quần gã đàn ông, nơi đó đã dựng thành một cái lều không nhỏ.
Giọng nói gã ta vang lên, "Giúp ta liếʍ, rồi chờ thao em thật sướиɠ"
Tô Bạch theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng gã hiển nhiên không cho cậu cơ hội cự tuyệt "Còn hoặc là?"
Một lời hai nghĩa...
Tô Bạch đành phải trắng mặt, chậm rãi đem tính khí của gã từ trong quần lấy ra, thời điểm được giải phóng từ trong quần trong, tính khí trực tiếp nhảy ra đánh tới chọc vào mặt cậu.
Gã rên lên một tiếng, càng ra sức liếʍ láp vào Tô Bạch.
Tô Bạch cẩn thận nhìn côn th*t thâm đen trước mắt, so với của cậu thì lớn hơn nhiều, cũng không mang sắc phấn nộn. Phân thân trải đầy gân xanh, sưng lớn dị thường.
Tô Bạch có điều không rõ, thứ này, ngày hôm qua rốt cuộc làm thế nào cắm trong thân thể cậu mà lại không bị thương....
Phần đỉnh đang chảy đầy dịch nhầy, không giống cậu, chảy ra cột nước. Tô Bạch tò mò nhìn chất lỏng đó, nghĩ đến bộ dáng say mê của gã, thực sự ăn ngon vậy sao?
Tô Bạch muốn nếm thử một chút, mới dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ một chút đỉnh khẩu. Mang theo mùi tanh nhàn nhạt, cũng không có mùi vị gì kỳ quái, Tô Bạch mở lớn miệng mới chỉ có thể nuốt đằng trước qυყ đầυ. Tô Bạch đành liếʍ lung tung nam căn thật lớn kia, thậm chí còn cảm nhận được vật trong miệng mình nảy lên.
Tô Bạch không có kỹ xảo liếʍ láp gì, nhưng lại làm gã bất ngờ ngoài ý muốn.
hoa huy*t giữa hai chân Tô Bạch bị ma sát ửng hồng một mảnh, đặc biệt là hàm răng gã còn tinh tế gặm cắn trung tâm bờ môi kia, vừa hút vừa cắn, Tô Bạch như thấy linh hồn mình muốn bay ra ngoài. Eo cũng không tự giác bắt đầu vặn vẹo, bị gã liên tưởng như đang đùa giỡn một chú mèo, đợi cậu muốn chạy trốn lại chớp mắt bị đầu lưỡi gã truy đuổi, hút lấy hoa môi khẩu trêu đùa qua lại.
Tô Bạch rất nhanh có cảm giác buồn tiểu. Ra sức bắt đầu vùng vẫy "Không cần ~~ buông ra.. Tôi... Tôi muốn tiểu... Không cần!"
Ngay khi Tô Bạch bắt đầu giãy giụa gã cứng rắn đè lại eo cậu không cho dậy, cả đôi môi càng gắt gao bao trọn hoa huy*t, nuốt vào không sót chút nào...
Nhưng không đợi Tô Bạch nghĩ nhiều, đầu lưỡi gã ta chậm rãi bò lên mông thịt cậu. Ở trên hai phiến mông đầy thịt qua lại tàn phá bừa bãi...
Tô Bạch có chút ngượng ngùng, để mặc gã vậy..
Lại không nghĩ rằng đầu lưỡi gã không chỉ tàn sát trên mông thịt cậu, mà còn tách ra hai gò, liếʍ lên mặt sau làm nhục huyệt lan tràn từng trận ngứa ngáy...
"Không!!" Tô Bạch hét to, nhưng giây tiếp theo nghĩ tới đây là ký túc xá trường học... Lập tức ngậm thật chặt miệng lại.
Mãnh liệt vặn vẹo thân thể "Ông buông tôi ra! Không cần liếʍ... Rất dơ ~~ không cần! Không cần vói vào mà!!"
Nước mắt nơi khóe mắt Tô Bạch không ngừng chảy ra...
Nếu bảo hoa huy*t phía trước bị một người đàn ông liếʍ láp cậu đã tiếp nhận rồi, bị người liếʍ cúc huyệt mới là mấu chốt phá vỡ tâm lý cậu.
Thế nhưng chính mình bị gã ta liếʍ cúc huyệt mà cũng nhận được kɧoáı ©ảʍ...
Chẳng lẽ mình thật sự dâʍ đãиɠ vậy sao? Tô Bạch trong lòng hiện lên một tia mê man...
Thấy gã không có ý dừng lại, Tô Bạch cam chịu ngẩng đầu đỡ cột giường, đưa lưng về phía gã không nhìn thấy mặt, ngồi trên mặt gã, mặc gã liếʍ láp cúc huyệt bản thân.
Tô Bạch biết chính mình có thứ gì đó đã không thể trở về....
Gã đàn ông nhìn thiếu niên lưng trần non mịn tinh tế đang thất thần ngồi trên mặt mình tùy ý liếʍ láp thân thể, gã sao không biết đây là thiếu niên đã bị khuất phục.
Gã đắc ý mỉm cười, càng dùng sức liếʍ láp hơn, đầu lưỡi men theo vách trong đánh chuyển.
Mãi tới khi thiếu niên bắn ra một lần nữa, gã mới dừng lại...