Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp

Chương 10: Bị thao thì thế nào?

☆ Bị thao thì thế nào?

. .

Đại gia hỏa của nam nhân thật sự tiến vào trong thân thể...

Đau đớn nóng rát bén nhọn từ hạ thể xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, trong vách tràng chật hẹp có nhiều hơn thứ không thuộc về mình, huyệt thịt bị va chạm liên hồi cùng đùa bỡn. Tần Tuyết Ca chỉ cảm giác được khuất nhục ê chề và căm hận.

Cậu chán ghét người mẹ dâʍ ɭσạи phóng đãng của mình. Mỗi lần nghe người đàn bà kia nói chuyện phong lưu, thấy trong mắt Hoắc phu nhân lơ đãng tỏ ý khinh thường, hận chúng không tranh đoạt, nhưng cũng không thể ra sức.

Hình tượng xưa nay của Tần Tuyết Ca chính là cao quý ngạo mạn, băng thanh ngọc khiết khiến phụ nữ phải theo đuổi còn đàn ông thì sa vào sắc đẹp lãnh diễm của mình. Nhưng từ đầu đến cuối, cậu không phóng túng cũng không hưởng lạc. Chỉ có bản thân cậu biết, một Tần Tuyết Ca thật sự, tự ti và cố chấp, gần như bệnh hoạn cho rằng hành vi tính giao là tội ác bẩn thỉu. Cậu không dám chạm vào phần cấm kị kia. Cậu là một tiện chủng máu kỹ nữ chảy trong người. Nếu cả đời có thể tránh xa những thứ nɧu͙© ɖu͙© trác táng, có thể tẩy sạch những vết nhơ đen đúa ăn sâu tận xương tủy hay không, cứu vãn chút danh dự cho người đàn bà kia. Lúc người khác nhắc tới ả, ít nhất còn có thể nói một câu, ả có một đứa con trai biết tự trọng và năng lực nổi bật.

Nhưng ý trời trêu ngươi, thứ cậu vẫn kiên định, thậm chí cho là tín ngưỡng ấy hết thảy bị một người đàn ông bất ngờ xuất hiện dẫm nát, hóa thành bụi bay bỡn cợt cậu không thể trốn chạy khỏi số mình. Và rốt cuộc, cậu vẫn là đồ chơi trên giường cho đàn ông.

Aciri trực đảo hoàng long trực tiếp xé rách huyệt xử tử mềm mại của Tần Tuyết Ca, máu tươi len lỏi ở hạ thể chỗ hai người kết hợp, bên trong tiểu huyệt lại khít chặt khô khốc. Dươиɠ ѵậŧ mới tiến vào một nửa liền bị kẹt ở giữa khiến Aciri cũng không quá thoải mái.

Hắn không thể làm gì khác là nhịn xuống, hướng dẫn đối phương thả lỏng, tay đặt trên ngực Tần Tuyết Ca xoa xoa hai viên núʍ ѵú xinh xắn lả lướt, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lại viên thịt xấu hổ chậm rãi vân vê. Miệng lưỡi bịn rịn lưu luyến trên tấm lưng xinh đẹp trắng muốt, tỉ mỉ thưởng thức. Đặc biệt nhất là nơi lõm xuống chỗ xương bả vai mê người bị hắn dùng đầu lưỡi miêu tả tới lui, không ngừng khiến chúng trở nên ướŧ áŧ lấp lánh.

Tần Tuyết Ca đương lúc vô tri vô giác căn bản không thể chống lại phản ứng bản năng của cơ thể, xương thịt đều mềm nhũn vô lực tựa vào vòm ngực rộng lớn của Aciri, không ngừng rêи ɾỉ: "A... Đừng, đừng cắm vào mông tôi... Không muốn, tôi không muốn bị đàn ông sờ... A... Đầṳ ѵú tôi, xin anh đừng chơi nữa..."

Chủ động yếu ớt cầu xin tha thứ khiến Aciri càng phóng túng hơn. Hắn liếʍ vành tai Tần Tuyết Ca, nhẹ nhàng nói: "Cưng hấp dẫn như vậy, sớm muộn cũng để cho đàn ông chơi. Anh đây dĩ nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường, làm sao có thể bỏ qua cho cưng chứ?"

Những lời này không nghi ngờ đâm thẳng đến bi thương âm ỉ trong lòng Tần Tuyết Ca. Cậu không quan tâm đến hạ thể đau đớn, bắt đầu mãnh liệt giãy dụa, giống như điên rồ hét chói tai: "Không!! Tôi không phải!! Đi ra, đem cái vật của anh ra ngoài... A... Không muốn đỉnh tới nữa, cút ngay..."

Liên tục gào thét giãy dụa đã chọc giận Aciri. Hắn vốn không phải hiền lành gì, bởi vì yêu thích Tần Tuyết Ca mới nhẫn nhịn nhiều lần như vậy, lo lắng cảm thụ của cậu. Dưới cơn thịnh nộ hắn cũng mất đi kiêng kị, trực tiếp lao vào Tần Tuyết Ca, khiến cho cậu hướng về phía mình lần lượt bị thao, thậm chí tận lực nâng cao cái mông Tần Tuyết Ca, gập người cậu lại, cho cậu có thể tận mắt chứng kiến cái mông bị dươиɠ ѵậŧ ra vào, dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi.

Đau đớn ban đầu giảm bớt, nhờ có máu tươi và dịch ruột bôi trơn, lúc này nhiều hơn chính là cảm giác tê dại. Tần Tuyết Ca bị nam nhân nắm tóc lôi về phía trước, trơ mắt nhìn cây dươиɠ ѵậŧ thô to dữ tợn mã lực mười phần thao nát cái mông mình. Miệng huyệt bị kéo căng, mỗi lần tiến vào lui ra đều mang theo thịt huyệt đỏ hồng, dịch ruột trong suốt ướt đẫm dươиɠ ѵậŧ nam nhân. Tiểu nhục bổng của mình không biết từ khi nào đã không biết xấu hổ mà dựng lên, mã mắt tràn ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, một bộ dạng khao khát được yêu thương. Âm mao bị nam nhân nắm trong tay lôi kéo, lại đem chúng kéo đến đáy chậu, rồi cả phía sau thí mắt cùng nhau bị bàn tay nam nhân dâʍ ɭσạи.

Tần Tuyết Ca sao có thể chịu được tình cảnh dâʍ ɭσạи như vậy, liều mạng nghiêng đầu, giống như con thú nhỏ bi thương lớn tiếng kêu. Tức giận phát tiết qua đi, động tác Aciri cũng không dịu lại, bởi hắn giờ đây càng muốn chứng kiến cái người đang liều chết giãy dụa thần phục dưới háng mình, không cách nào kiềm chế sẽ là dáng vẻ thế nào.

Aciri tìm được điểm tuyến tiền liệt của Tần Tuyết Ca, không chút dịu dàng liên tục công kích, quả nhiên khiến Tần Tuyết Ca kêu to. Âm thanh lạnh lùng trong trẻo mị hoặc thấm tận xương tủy, kêu một tiếng kêu lên cả trăm ngàn phong tình, thiếu chút nữa khiến Aciri phải bắn ra.

Xa lạ nhưng thực cốt sung sướиɠ, cả người giống như khoan khoái lướt nhẹ trên những đám mây khiến Tần Tuyết Ca không biết làm sao thích ứng, cả người run rẩy, không quá hai cái bắn ra cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ thứ hai, hai chân không tự chủ được quấn chặt eo Aciri, trong miệng vẫn còn kháng cự: "A... Khốn khϊếp, súc sinh... Anh buông tôi ra, ưm a... Quá sâu, thật đáng sợ... Ô ô, cảm giác thật kỳ quái, ưʍ... thoải mái..."

Aciri hài lòng nhìn người dưới thân vì mình mà rơi vào tình triều mãnh liệt, thanh cao thoát tục hiện ra chút đỏ ửng như hàng ngàn bông mai nở rộ trong tuyết, đẹp không gì tả được. Nghe người nọ vẫn còn mạnh miệng kháng cự, Aciri không khỏi mỉa mai: "Sung sướиɠ đến vậy còn không biết xấu hổ nói không cho anh đây chạm vào, làm kỹ nữ ở khu phố đúng không? Lần đầu đã bị cắm bắn, đúng là cực phẩm. Ohh... cái miệng nhỏ của cưng lại cắn dươиɠ ѵậŧ bự của anh này, kẹp thật hăng hái mà, sướиɠ chết lão tử. Nào, mau, kêu dươиɠ ѵậŧ bự của anh, kêu lên liền cho cưng thoải mái hơn nữa."

Da^ʍ ngôn uế ngữ của nam nhân khiến Tần Tuyết Ca không còn mặt mũi. Cậu âm thầm hận mình dâʍ đãиɠ không chịu được, nhưng lại không nhịn được từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh tới, chỉ có thể cắn môi dưới chịu đựng nam nhân điên cuồng cắm rút ra sao, không chịu nổi nữa kêu lên một tiếng.

Aciri vô cùng tức giận. Cậu rõ ràng là thoải mái như thế, lại mang bộ dạng đáng thương như bị ép buộc tiếp nhận, hắn dứt khoát tàn nhẫn hơn, mỗi lần va Tần Tuyết Ca đều khiến cậu chấn động lao về phía trước. Mà cả cơ thể da thịt trắng như tuyết kia cũng không có may mắn tránh được, bị Aciri túm chặt làm xuất hiện rất nhiều dấu vết xanh tím, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn khắp người cậu.

Làm đến cuối cùng, Tần Tuyết Ca cũng điên rồi, cảm giác vừa đau vừa thoải mái khiến cậu không cách gì chống cự, nhục nhã khiến cậu tan vỡ, mất đi lý trí khóc to kêu gào, bị Aciri buộc nói ra những lời dâʍ đãиɠ, ca ca lão công ba ba đều rối loạn kêu qua một lần.

Đợi đến khi Aciri rốt cuộc tận hứng ngưng tấn công, Tần Tuyết Ca đã nửa tỉnh nửa mê, thật giả lẫn lộn, nghiêng người thành một đoàn dùng tư thế cho là an toàn nhất tự bảo vệ mình. Aciri có chút trìu mến chạm vào tiểu nhân nhi bên người, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn nét lạnh lùng không biểu cảm gì, nhưng bởi vì gương mặt chưa hết đỏ mà càng thêm mị ý, đôi mắt lông mi thật dài lộ ra chút yếu ớt. Dường như da mặt cậu đặc biệt mỏng, rất dễ dàng bị thương, trên viên ngọc trong suốt kia khắp nơi đều là dấu vết tình ái của mình, dễ dàng khiến người ta thú tính đại phát.

Aciri vội vàng kiềm áp chế tìиɧ ɖu͙© một lần nữa sôi trào, đắp chăn cho Tần Tuyết Ca liền ra ngoài mở cửa. Mở cửa ra đã thấy thủ hạ mình coi trọng nhất đang chờ ở cửa, hiển nhiên có chuyện muốn tìm hắn nhưng không dám quấy nhiễu. Aciri xoa xoa mi tâm, hỏi: "Làm sao?"

Người nọ cung kính đáp: "Isaac thiếu gia đến, đang ở phòng khách chờ ngài."

Aciri đỡ trán, muốn sung sướиɠ bản thân lại đem chuyện của Chung Nhược quên béng. Isaac đây là tự mình đến cửa đòi người... Hỏng bét, cậu ngốc kia còn bị trói chỗ tường mà, Isaac thế nào cũng trách mình ngược đãi mất. Aciri vội vội vàng vàng chạy đến phòng khách, vừa vặn đối mặt với Isaac cười như không cười, ánh mắt mang ý cười trên sự đau khổ của người khác. Chung Nhược đã được thả ra, nước mắt lã chã ngồi trên ghế salon, bên cạnh là một người mặc đồ đỏ tóc dài đang nhẹ nhàng khuyên nhủ dỗ dành, tóc đen che kín nửa gương mặt y, nhưng chỉ cần nhìn đường cong nửa mặt lộ ra lập tức biết đây là mỹ nhân nhan sắc tuyệt đối có một không hai. Aciri cười cười chào hỏi: "Uây, chị dâu!"

Vừa dứt lời, cái gạc tàn thuốc trên bàn trà thủy tinh vun vυ't tiếng gió bay tới, chỉ nghe đối phương gầm lên: "Kêu ai là chị dâu? Lão tử là nam!!" Aciri khó khăn lắm mới tránh được, trong lòng thầm nói dáng dấp như yêu tinh thế kia, cả người mặc lại mặc đồ đỏ thẫm ai biết cậu là nam hay nữ đâu. Như Tần Tuyết Ca vẫn là tốt a, lãnh lãnh thanh thanh nhưng mùi vị cực tốt.

Isaac vội vàng ôn nhu vuốt lông cho Chung Dục mày liễu dựng đứng, nói với Aciri: "Lần này cậu chơi quá đáng rồi, hù dọa tiểu Nhược."

Nhàn nhạt nói một câu tựa hồ như không có gì hứng thú, nhưng Aciri nghe được cảm giác bị chèn ép trong đó. Làm anh em với nhau nhiều năm, phương thức hành động quỷ quyệt to gan đều hiểu nhau cả, công nhận nhau. Isaac cũng không phải quá tức giận, nhưng chung quy cũng nên đòi lại một cái công đạo cho Chung Nhược.

Aciri cũng không phải người hay càn quấy, huống chi Chung Nhược ngây thơ không rành thế sự có phần sẽ bị kinh sợ, lập tức mỉm cười liên tục nói xin lỗi, lấy ra nhiều đồ chơi hiếm có dỗ Chung Nhược vui vẻ.

Chung Dục ngược lại cũng không cản, thấy Chung Nhược nín khóc mỉm cười mới lạnh lùng nói: "Gây ra sai lầm rồi chỉ cần xin lỗi là xong, đây chính là tác phong của lão đại hắc đạo sao?"

Bầu không khí có chút ngưng trệ. Aciri cũng không giận, ung dung ngồi xuống bày ra ý thương lượng, lễ phép hỏi: "Vậy theo cậu tôi nên làm gì để bù đắp sai lầm bây giờ?"

Chung Dục thờ ơ nhìn hắn, nói: "Tổn thương gây nên không có cách nào làm biến mất, tiểu Nhược của chúng ta cũng không cần. Cơ mà, không bắt ngài đây trả giá thì tôi quả thật không phục. Ngài đây không phải là thủ lĩnh tổ chức sát thủ sao, vậy thì dứt khoát cho ngài đây làm sát thủ dưới cơ phục vụ tôi miễn phí một năm đi, thế nào?"

Isaac như cũ lười biếng không lên tiếng, ngược lại Aciri có chút giật mình. Theo hắn biết, bối cảnh xuất thân của Chung Dục rất sạch sẽ, là thế gia thương nghiệp truyền đời nhiều năm, tuyệt đối không dùng đến sát thủ. Vậy cái gọi là 'để cậu ta sai khiến', trên thực tế chính là làm việc cho Isaac, như thế chính là cho Isaac quang minh chính đại dùng người của hắn mà không thiếu ân huệ gì, quả thật là cô vợ vô cùng hiền đức a...

(ôi tôi thích em Dục quá huhu muốn cướp ngườiiii)

Aciri ranh mãnh nhìn Isaac một cái, thấy trong mắt đối phương đều là dung túng và yêu thích không chút che giấu, không khỏi cảm thán cho người anh em tốt tìm được người yêu tuyệt vời như thế, vì vậy vui vẻ đáp ứng: "Được!"

Chung Dục cũng không muốn dây dưa nhiều hơn. Tiểu Nhược không có việc gì, đối phương ngược lại còn là anh em tốt của Isaac, y cũng không muốn làm khó nam nhân nhà mình, tiện tay chiếm lợi dạy dỗ người ta như vậy cũng đủ rồi, vì vậy lập tức dẫn Chung Nhược rời đi.

Chung Nhược nghe mọi người nói chuyện, cũng biết Aciri không phải là người xấu, chẳng qua là thích đùa dai mà thôi. Vì vậy bóng ma trong lòng cũng tiêu tán, nói cười theo anh hai ra khỏi cửa. Vừa mới ra tới cổng biệt thự, cậu lập tức nhìn thấy Hoắc Mộ Vân đứng yên tựa vào cửa xe hút thuốc. Ánh sáng màu cam phác họa nên bóng người một bên, cao lớn kiên cường. Không giống với ôn nhu ngày thường trêu đùa dịu dàng cùng cậu, Hoắc Mộ Vân trầm mặc lại mang theo một loại kiên nghị cường đại cùng với uy nghi của cấp trên.

Lúc chạy đến không ai kêu hắn, nhưng Hoắc Mộ Vân vẫn lặng lẽ lái xe đi theo. Chung Dục giống như đoán được chuyện gì, nhíu mày nhìn hắn. Chung Nhược cũng ở đây nhìn hắn, nhưng vẻ mặt có chút ngây ngốc. Cậu trong tiềm thức cho rằng Hoắc Mộ Vân đυ.ng vào hoa cúc nhỏ của mình là sẽ làm chuyện xấu với cậu, không tiếp thu được ca ca lớn ôn nhu biến thành người xấu nên chạy đi. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật anh ấy cũng không có tổn thương gì đến mình, ngoại trừ... luôn lấy tay với kê kê chạm vào cơ thể cậu. Nhưng vào lúc này, nam nhân được kim quang phủ quanh càng hiện lên hiên ngang lẫm liệt, nhưng chân mày vẫn đang nhíu chặt có chút yếu đuối cô đơn khiến Chung Nhược trong lòng dâng lên một cảm giác rất kì quái. Muốn đi ôm hắn một cái nhưng không dám lại gần...

Hoắc Mộ Vân ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn Chung Nhược, dường như thấy tình trạng cậu cũng không tệ lắm, đang muốn yên tâm lại nghe Chung Dục nói: "Tiểu Nhược bị người xấu khi dễ."

Hoắc Mộ Vân chợt siết chặt nắm đấm, thần sắc thay đổi đến đáng sợ, trầm giọng hỏi: "Bị khi dễ?"

Chung Nhược không hề hiểu nghĩa bóng của hai chữ 'khi dễ', lập tức nghĩ rằng mình quả thật bị người ta bắt cóc ném vào trong xe, còn bị còng tay còng lại, cũng không biết làm sao, nhìn Hoắc Mộ Vân dâng lên chút ủy khuất, bĩu môi hề hề nói: "Bọn họ xấu lắm, khi dễ tiểu Nhược."

Hoắc Mộ Vân cũng không suy nghĩ, lại nhìn quần áo Chung Nhược quả thật có dấu vết bị xé rách, ngay lập tức ném tàn thuốc xuống chân, hung hăng nghiền nát, bước lên phía trước nói: "Lão tử đi làm thịt hắn."

Chung Dục đưa tay ngăn hắn lại, bình tĩnh nói: "Không phải lỗi của Aciri, hắn là bạn Isaac cũng không làm gì tiểu Nhược cả. Là chuyện phát sinh lúc tiểu Nhược đón xe về nhà, Aciri trói nó cũng là...."

Chung Dục không nói tiếp, nhưng câu tiếp theo làm sao Hoắc Mộ Vân sẽ không hiểu, trong nháy mắt tất cả đau lòng tự trách và hối hận đều dâng lên, gương mặt nam nhân luôn luôn vui buồn không nhìn ra lại vô cùng tức giận thống khổ, một quyền dữ tợn đập lên xe tạo ra một vết lõm...

Isaac vừa tới đã thấy tình hình như vậy, lập tức đoán được Chung Dục đã nói gì đó khiến Hoắc Mộ Vân thất thố. Nói rằng vừa rồi Chung Dục bình tĩnh cũng không đúng, lấy tính cách của y, làm sao có thể không tìm Hoắc Mộ Vân tính sổ.

Isaac cũng không biết tình hình rốt cuộc ra sao, dựa theo nguyên tắc không để gây ra lớn chuyện đẩy Chung Dục vào trong xe. Chung Nhược không biết Hoắc Mộ Vân vì sao đột nhiên biến sắc, muốn đi an ủi đôi câu, chưa kịp mở miệng đã bị anh hai túm lại mang đi.

Hoắc Mộ Vân đứng giữa biển hoa đỏ rực, cúi người đứng yên lặng thật lâu. Ngọn gió thổi qua cánh hoa như biển lửa bốc cháy, đem người đàn ông trầm mặc bi thương chôn vùi ở trong.

--------------------

Chương này hơi nặng nề uhu...