Vương Nhất Đại

Chương 32: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong rừng cây nhỏ

Ngôn Lạc dựa vào lưng ghế sa lon, trên tay cầm một điếu thuốc, đôi mắt đen tùy ý nhìn về một phương hướng vô định, bờ môi đỏ sẫm nhẹ nhàng phun ra vài vòng khói, dung mạo tuy mơ hồ nhưng vẫn vô cùng đẹp đẽ, hồi lâu, hắn lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số quen thuộc, gọi đến.

"Alo?"

"Thầy, chuyến đi chơi ngoại thành hôm nay em không đi được" Trong giọng nói Ngôn Lạc ẩn chứa một chút ôn nhu, "Vâng... Nơi này có một số việc phải xử lý."

"Ngôn Lạc, với tư cách là thầy ngươi, ta hy vọng ngươi có thể tự bảo vệ tốt bản thân"

"Vâng, em hiểu, cám ơn thầy" Ngôn Lạc khẽ nâng khóe môi tạo thành nụ cười nhẹ.

Điện thoại di động đã bị cắt đứt hồi lâu, vang lên âm thanh "tút tút", Ngôn Lạc nhấn nút tắt cuộc gọi, nhìn khung cảnh đầy lạnh lẽo cô độc xung quanh, không có lấy một chút hơi người

...

Trái lại bên phía Vương Nhất Đại rất náo nhiệt, những tiểu thư thiếu gia nhà giàu này chưa từng có chuyến cắm trại đông vui như vậy khiến bọn họ gần như đứng ngồi không yên, vừa lên xe đã bắt đầu nói chuyện phiếm, dáng vẻ mọi người ai cũng đều ngẩng cao đầu, đầy hứng thú với chuyến dã ngoại hai ngày một đêm này.

Vương Nhất Tiêu ngồi cạnh Vương Nhất Đại, im lặng xem sách, ngón tay thon dài sạch sẽ thỉnh thoảng lật qua một trang sách, không khí xung quanh cũng vì vậy bị ảnh hưởng một chút, có vài nữ sinh gần như mê muội nhìn sườn mặt xinh đẹp của hắn.

Vương Nhất Đại cầm danh sách lớp, nhìn sơ xung quanh mọi người trong xe, tìm kiếm thân ảnh Lâm Tư Hàn.

Đúng lúc này, Lâm Tư Hàn lên xe, hắn mặc áo len họa tiết carô màu trắng xanh xen kẽ, mang quần thụng màu xám tro mát mẻ, bên vai còn khoác một túi vận động màu đen, bởi vì cánh tay bị một nữ sinh mạnh mẽ ôm lấy, sắc mặt trông không tốt lắm.

"Ngươi nhanh xuống xe, xe này là của ban A lớp ta" Lâm Tư Hàn cố gắng rút tay ra, lông mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.

Trầm An Nhã mặc kệ hắn nói gì, càng dùng sức ôm hắn, trong miệng lẩm bẩm, "Còn nhiều vị trí như vậy, thêm ta thì cũng đâu sao."

Lâm Tư Hàn thấy Vương Nhất Đại, đối phương cũng nhìn thấy hắn, nhưng lại không có phản ứng gì nhiều, ở trong danh sách dùng bút tích một dấu rồi dời tầm mắt đi, hắn đang muốn đến gần, liền chú ý đến Vương Nhất Tiêu đang ngồi bên người hắn, bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến khó tin, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn không ngăn lại ... hành động của Trầm An Nhã nữa, có chút bực bội lôi kéo nàng ngồi vào chỗ gần Vương Nhất Đại, sau đó mở ngón tay nhàm chán phủi phủi cánh tay bị Trầm An Nhã ôm.

"Tư hàn, hôm nay ta quên mang lều" Trầm An Nhã dùng ngón tay đâm đâm cánh tay Lâm Tư Hàn, nhẹ nhàng nói.

"Ồ, vậy ta đi mượn giùm ngươi là được." Hắn không ngẩng đầu, nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng Vương Nhất Đại, lại thấy người nọ đang cùng Vương Nhất Tiêu nhìn nhau, hai người cười trò chuyện cái gì khiến hắn cảm thấy đau nhói trong lòng cực kì.

"Nếu không thì chúng ta ở cùng nhau trong lều ngươi?" Trầm An Nhã không có ý thức được vẻ mặt không thích hợp của Lâm Tư Hàn, tự nhiên mở miệng, mục đích của nàng rất rõ ràng, quên mang lều cũng chỉ là mượn cớ mà thôi.

"Không cần, ta muốn ở chung với người khác." Lâm Tư Hàn càng xem càng tức, dứt khoát trực tiếp đứng dậy, đi tới chỗ ngồi đã có người bên cạnh Vương Nhất Đại, hướng về phía một người nữ sinh trong đó nói, "Ta có thể ngồi cạnh ngươi không?"

"A? ...Ừm... Có thể." Thấy Lâm Tư Hàn chủ động nói chuyện với mình, nữ sinh hiển nhiên bị giật mình, lập tức đỏ mặt lên, không ngừng bận rộn dời vào bên trong để chừa ra một chỗ ngồi, "Ngươi... Ngươi ngồi đi..."

"Được, cảm ơn." Lâm Tư Hàn trái lại không hề ngượng ngùng, trực tiếp thoải mái ngồi xuống, nhìn Vương Nhất Đại cùng Vương Nhất Tiêu ở bên người nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía này, làm bộ bình tĩnh động tác cứng nhắc mở điện thoại chơi trò chơi, nữ sinh ngồi bên người hắn khẩn trương đến nỗi đỏ hết hai lỗ tai, người khởi xướng lại hồn nhiên không ý thức được hành vi của bản thân đã khuấy động tâm tư người khác.

Trầm An Nhã ngồi một mình ở phía sau, đối với hành động bất ngờ của Lâm Tư Hàn vô cùng kinh ngạc, rất nhiều nữ sinh bắt đầu nhìn nàng xì xào bàn tán, trên mặt mang theo vẻ mặt hoặc là đồng tình hoặc là nụ cười giễu cợt, một tiểu thư được nuông chiều từ bé lớn lên như nàng làm sao có thể chịu được loại đãi ngộ này, nàng cầm lấy túi, tức giận thở phì phò bước xuống xe.

"Anh, em mệt " Vương Nhất Tiêu khép sách lại, ngáp một cái, đem đầu tựa trên vai Vương Nhất Đại, trong giọng nói đầy ý làm nũng.

"Đến nơi anh sẽ gọi em " Vương Nhất Đại giúp hắn đem sách để trên đùi mình, khẽ điều chỉnh bả vai hạ xuống một chút, để Vương Nhất Tiêu ngủ thoải mái hơn một chút.

Lâm Tư Hàn căn bản không có cách nào bỏ qua động tĩnh bên cạnh, lúc này thính lực của hắn đã mẫn cảm đến một trình độ nhất định, cho nên cũng dẫn đến việc hắn căn bản không có cách nào tĩnh tâm, giờ đây tâm trạng hắn buồn bực phiền muộn tới cực điểm.

Hắn khẽ nhìn Vương Nhất Đại đang xem điện thoại di động, cũng lấy ra điện thoại di động, gởi một cái tin nhắn qua.

"Này, ta không có lều, đêm nay hai ta ở chung một cái?" sau khi gởi xong, Lâm Tư Hàn lập tức cúi đầu không nhìn tới hắn, lòng bàn tay lại khẩn trương đến sắp đổ mồ hôi.

Điện thoại di động rung lên một cái, Lâm Tư Hàn do dự một chút, chậm rãi mở điện thoại di động ra.

"Được."

"Ha..." Hắn cười khẽ, cả người dựa chặt lưng vào ghế ngồi, tâm tình thật tốt.

...

Sau khi đến nơi cắm trại, Vương Nhất Đại bắt đầu tổ chức cho các học sinh dựng lều, những người khác thì vội vàng chuẩn bị dụng cụ nướng, mọi người vừa nói vừa cười cùng nhau khiến bầu không khí xem như không tồi.

Vương Nhất Tiêu có chút say xe, dựng xong lều liền uống thuốc say xe, rồi đi vào nghỉ ngơi.

"Nếu như có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho ta" Vương Nhất Đại giúp hắn dịch tốt chăn, sờ trán của hắn, xác định không có những vấn đề khác, vừa muốn đứng dậy rời đi, lại bị Vương Nhất Tiêu đột ngột ôm lấy, chóp mũi của hai người dán sát lại với nhau, cặp lông mi dài nhẹ đảo qua làn da của Vương Nhất Đại, đôi môi đỏ au nhẹ tiến gần dò xét hắn, hai người chạm môi nhau.

"Ưʍ..." Vương Nhất Tiêu phát ra một tiếng lẩm bẩm, không nỡ buông Vương Nhất Đại ra.

"Được rồi" Vương Nhất Đại khởi động thân thể, bất đắc dĩ sờ môi Vương Nhất Tiêu, đối phương còn ngại không đủ khẽ nhô ra đầu lưỡi liếʍ vài cái lên ngón tay của hắn, hành động da^ʍ dãng phối hợp với khuôn mặt đỏ ửng hiện tại, khiến hắn mị hoặc dị thường, "Anh, anh không thể bỏ rơi em rồi ở cùng với Lâm Tư Hàn được, không cho đâu..."

"Được rồi, em trước tiên mau ngủ đi" Vương Nhất Đại lúng túng thu tay về, nhẹ hôn một cái trên trán hắn, liền rời đi.

Lâm Tư Hàn đứng ở nơi cách đó không xa, hai tay vòng ngực, sắc mặt âm trầm.

...

Sắc trời có chút tối xuống, mọi người đã ăn uống no nê, bọn họ tụ lại chung một chỗ chơi rất vui, dường như không có ai chú ý tới bóng người bỗng nhiên biến mất của Lâm Tư Hàn.

Vương Nhất Đại vốn đang tìm chỗ để đi tiểu, chợt nghe phía trước có động tĩnh, âm thanh bên ngoài giống như là tiếng khóc của nữ sinh.

Lâm Tư Hàn cùng người gọi là Trầm An Nhã đứng chung một chỗ, nữ sinh khóc rất đau khổ, mấy lần nghĩ muốn tiến tới nắm tay đều bị nam sinh ngăn cản.

"Ô ô ô... Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, chúng ta mới là một đôi..." Nàng lau nước mắt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, giọng nói tự tin hơn hẳn, "Cả hai ông bà cũng rất thích ta, ngươi nhất định là của ta."

" Trầm An Nhã, ta thích ai là chuyện của bản thân ta, ta không quan tâm bọn họ thích ai?" Lâm Tư Hàn có chút không nhịn được, "Ngươi cũng không thể suy nghĩ non nớt như vậy."

Vương Nhất Đại chịu đựng cơn mắc tiểu, yên tĩnh chờ bọn hắn ầm ĩ xong, mãi đến khi nữ sinh kia khóc lóc rêи ɾỉ chạy đi, lúc này mới cởi khóa quần ra, hướng về phía một thân cây giải quyết hết vấn đề sinh lý.

Lâm Tư Hàn đang muốn đi, lại nghe được âm thanh bên này, Vương Nhất Đại mới vừa tiểu xong, còn chưa kịp kéo khóa kéo lên, liền đυ.ng mặt hắn.

"Ngươi tại sao..." Lâm Tư Hàn nhìn thấy Vương Nhất Đại, đang muốn hỏi, ánh mắt đảo qua, liền thấy vật bị Vương Nhất Đại cầm ở trên tay kia, khuôn mặt nóng lên, hô, "Ôi trời, ngươi đang làm gì thế?"

Vương Nhất Đại bỗng nổi giận, không phản ứng hắn, tự mình cất kĩ lão nhị, chậm rãi kéo khóa lên, sau đó mới chậm rãi đi đến hướng của Lâm Tư Hàn.

"Ngươi... Còn chưa có rửa tay..." âm thanh nói chuyện của hắn dần biến lắp bắp, may mắn sắc trời hiện tại có chút u ám, bằng không khuôn mặt nóng hổi của hắn...

"Ngươi để ý sao?" Vương Nhất Đại đứng ở trước mặt hắn, kéo gần khoảng cách với hắn, môi cùng môi gần như sắp dán lên.

"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Tư Hàn ngoài miệng hỏi hỏi, ánh mắt lại theo bản năng nhìn bốn phía, khẽ nuốt nước miếng một cái, xác định không có ai đi qua, lúc này mới thoáng thẳng lưng nhìn về phía Vương Nhất Đại.

"Thao ngươi" Vương Nhất Đại phun ra hai chữ, khí thế hung hăng hôn lên khuôn mặt Lâm Tư Hàn, dùng lực mạnh hút nước miếng ngọt ngào trong miệng đối phương, cuốn lấy đầu lưỡi hắn dây dưa điên cuồng.

Bàn tay Lâm Tư Hàn để ở bên người đã nắm chặc thành quyền, con mắt mở thật to, mặc dù đêm nay hắn có ý muốn cùng nhau làm chuyện đó, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ ở loại địa phương này... Nhưng xoắn xuýt không bao lâu, hắn bắt đầu trầm tĩnh lại, thân thể bị đối phương mạnh mẽ áp đảo muốn chinh phục, tay chậm rãi vòng lên cổ Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại đem Lâm Tư Hàn đặt trên một cây khô gần nhất đích, tay âm thầm trực tiếp luồn vào bên trong áo len của hắn, chạm đến điểm nhô ra kia, lúc thì dịu dàng vân vê lúc lại mãnh liệt nắn bóp.

"A Ưʍ..." đầu lưỡi Lâm Tư Hàn khẽ run lên, l*иg ngực co rúm lại, âm thanh rêи ɾỉ phát ra ngoài ngọt ngào cực kì.

Vương Nhất Đại giơ tay hắn lên, trực tiếp cởϊ áσ len khỏi người Lâm Tư Hàn, chà xát bờ lưng mềm mại mang cảm xúc thật tốt, đôi môi dọc theo cần cổ duyên dáng của hắn dần dần hướng xuống, đầṳ ѵú bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngậm đã sớm dựng thẳng căng cứng, có thể mơ hồ thấy đầṳ ѵú bị nước bọt làm ướt lóe lên ánh nước mê người, hắn đưa tay chạm tới bên kia ngực, một bên xoa xoa bắp thịt thật mỏng trước ngực, một bên dùng đầu ngón tay ấn mạnh, ma sát điểm đỏ bên kia.

Động tác ấy một chút cũng không ôn nhu, nhưng lại khiến thân thể Lâm Tư Hàn dần dần nóng lên, một bên cau mày cảm thấy đau, một bên lôi kéo quần áo trên người Vương Nhất Đại.

"A... Nhanh lên một chút..." Lâm Tư Hàn cởi cúc áo trước ngực Vương Nhất Đại ra, si mê sờ lên cơ ngực cường tráng của Vương Nhất Đại, nửa người dưới còn vô tình hay cố ý chà xát với Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại qua loa gạt xuống quần của Lâm Tư Hàn, đầu gối hướng phía trước mặt đâm tới, tách hai đùi hắn ra, bàn tay to trực tiếp cách qυầи ɭóŧ nhào nặn chỗ gồ lên giữa hai chân Lâm Tư Hàn.

"Ưm a... A..." Lâm Tư Hàn nhẹ kêu một tiếng, thân thể run rẩy nghênh hợp đi tới, hai chân hơi lắc lư, chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ Vương Nhất Đại mang lại cho hắn.

Mới chà xát không bao lâu, Lâm Tư Hàn liền bắn ra, ướt qυầи ɭóŧ trên tay Nhất Đại, bao gồm cả bàn tay hắn.

Lâm Tư Hàn đưa tay để lên lưng Vương Nhất Đại, thân thể như bị mất một nửa sức lực, hắn một bên kịch liệt thở phì phò, một bên mở chân ra, âm thanh phát ra có chút lười nhác, giọng trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, trái lại đặc biệt hấp dẫn người, "Cởi đi... Khó chịu..."

Vương Nhất Đại lột qυầи ɭóŧ hắn xuống, bàn tay ở giữa hai chân hắn đầy kỹ xảo nắn bóp, tính khí đang mềm xuống, sau đó là hai quả bóng nhỏ, ngón tay men theo đáy chậu ướŧ áŧ đi vòng quanh một đường, cuối cùng dừng lại tiểu huyệt chặt khí mới bị chiếm giữ không lâu kia.

"A a..." Lâm Tư Hàn đã sắp bị ép điên, địa phương xấu hổ phía sau kia đã bắt đầu cảm giác hơi ngưa ngứa, nhưng hết lần này tới lần khác ngón tay kia chỉ ma sát ở lối vào chứ không đi vào.

Tình trạng thân thể Lâm Tư Hàn tốt vô cùng, không nhìn yếu đuối giống như Ngôn Lạc hay Vương Nhất Tiêu, cơ thể hắn rắn chắc, co dãn, huống hồ tiểu huyệt đã hoàn toàn thích ứng với việc bị chiếm giữ nhiều lần, đã sớm không cần lo lắng sẽ làm bị thương, cho nên Vương Nhất Đại trực tiếp đem ngón trỏ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ướt đâm vào.

"Ưʍ... Thầy ..." thân thể Lâm Tư Hàn run lên, cảm nhận được ngón tay Vương Nhất Đại đang ở trong cơ thể hắn ra vào không ngừng, sau cơn đau đớn ngắn ngủi hắn liền cảm thấy luồng cảm giác tê dại bộc phát mạnh mẽ, chân đã bắt đầu không nghe theo sai sử kẹp chặt lại, hạ thể truyền đến tiếng nước càng làm cho mặt hắn đỏ tới mang tai.

"Rất... nhanh quá... ưm a..." Bất tri bất giác số ngón tay đã tăng thành ba, tùy ý xâm chiếm bên trong nhục huyệt mềm mại, tràng thịt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền tiết ra dịch thể trơn trượt, giúp động tác ngón tay càng ngày càng trót lọt, càng lúc càng nhanh, Lâm Tư Hàn há to mồm, tựa như sắp nghẹt thở, hắn thở hổn hển liên tục, nửa người dưới co giật từng trận lại từng trận, theo một tiếng kêu ngắn ngủi, cơ thể hắn lại có thể bắn ra một lần nữa, chỉ dựa vào ba ngón tay.

Vương Nhất Đại cũng không có cho hắn thêm cơ hội bình tĩnh lại, giơ một chân hắn lên, vòng lên thắt lưng của bản thân, dươиɠ ѵậŧ to lớn trực tiếp phá vỡ miệng huyệt chật hẹp, đun hết cả cây vào, Lâm Tư Hàn khẽ khóc nức nở kêu một tiếng, cố gắng ôm lấy cây khô sau lưng, nửa người dưới vì bị va chạm mãnh liệt khiến cho tiếng nước thoát ra ngoài, phía sau lưng hắn lần lượt đυ.ng vỏ cây thô ráp ở phía sau, mài ra nhàn nhạt tơ máu, nhưng Lâm Tư Hàn đã không có cách nào bận tâm cái đau đớn nhỏ bé này, hắn ôm chặt lấy Vương Nhất Đại theo từng nhịp nhấp mà khẽ rêи ɾỉ.

"A... A... Thầy... Thầy ... Ưm a!" Hai chân hắn mở rất to, mỗi một lần va chạm đều có thể đấm đến chỗ sâu nhất, mị thịt đỏ tươi bị không ngừng cắm rút quá mức kịch liệt mà lòi ra, âm thanh giữa hai chân bốp bốp vang dội, trong chốc lát cũng đã đỏ bừng một mảnh.

Vương Nhất Đại lật người Lâm Tư Hàn lại, đưa lưng hắn đối diện với mình đặt tay trên thân cây, tư thế như vậy nhờ hai tay cản trở cũng có thể giảm thiểu việc bị thương ngoài da. Sau đó nâng mông hắn lên, để chân hắn hơi co lại, một lần nữa vọt vào miệng dưới đỏ au bị cắm nhiều đến nỗi không kịp khép lại.

"A... Thật nhanh..." mông Lâm Tư Hàn bị đυ.ng mạnh đến nỗi lay động liên tục, dươиɠ ѵậŧ vô cùng to lớn giống như muốn bổ đôi cơ thể hắn ra rồi hung hăng xâm chiếm lấy, lực độ không thấy chút nào giảm nhỏ, hắn dùng lực chống đỡ thân thể, đầṳ ѵú cứng rắn không ngừng ma sát với cây khô thô ráp, rịn ra tơ máu.

Vương Nhất Đại đã mù quáng, ánh trăng nhẹ chiếu xuống, rơi xuống thân thể xinh đẹp trước mắt, Lâm Tư Hàn bất lực xoay đầu lại, đôi mắt kiêu ngạo vốn có giờ đây đang ngậm đầy nước mắt nhìn hắn, Lâm Tư Hàn dùng tiếng nói khàn khàn đau khổ cầu khẩn hắn, "Thầy ... Ta sắp không còn khí lực, a... Quá nhanh..."

Vương Nhất Đại đưa tay vòng qua trước ngực của hắn, ôm hắn lại gần sát bản thân, tư thế đứng của hai người dán sát lẫn nhau, một cái tay khác hắn đặt ở giữa hai chân Lâm Tư Hàn, một bên âu yếm đầṳ ѵú hắn, một bên nhào nặn phân thân đã đứng thẳng chỉ còn đợi phóng ra của hắn, thân thể một trước một sau tiếp tục va chạm.

"Ưʍ.... Ta không được... a a....ưʍ..." thân thể Lâm Tư Hàn được Vương Nhất Đại đỡ lấy, hai tay hắn vòng qua phía sau đỡ ở trên cổ Vương Nhất Đại, tóc đã ướt nửa đầu, lộn xộn dán trên sườn mặt và trán, hai chân bị đυ.ng phải càng không ngừng run lên, dịch thể chảy xuống bắn tung tóe toàn thân hai người, có vài giọt dịch thể men theo đôi chân dài thẳng tắp chảy xuống một đường, tình cảnh quả thực dâʍ đãиɠ muốn chết.

Vương Nhất Đại quả thực yêu muốn chết cái thân thể này, bắt đầu cuối cùng điên cuồng tấn công, thao đến mức Lâm Tư Hàn lần lượt cầu xin tha thứ, ánh mắt cũng đã thất thần từ lâu, mãi đến lúc dươиɠ ѵậŧ rút mạnh ra khỏi thân thể, dòng nước ấm nóng rực lần lượt bắn ở giữa mông hắn, hắn mới lập tức mềm người xuống, ngã vào trong ngực Vương Nhất Đại, ý thức dần dần mơ màng...

------

Chương sau hơi ngược bé Hàn =)))) Tội ẻm tính tsudere nhưng lần nào gặp anh công cũng bị ảnh chọc tức cơ mà ẻm vẫn mất hết liêm sỉ bu tới.