Lão Công Thao Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 16: Muốn bị Ꮆiết chết

Kiều Tâm ghé vào ghế, cả người bị thao đến ý thức mơ hồ, hơn nữa hai tiểu huyệt phía dưới có đều ướt sũng, thừa nhận từng đợt này đến đợt khác bị kɧoáı ©ảʍ chiếm giữ.

Lỗ nhỏ bị Cố Thành An ngăn chặn đã ngẹn đến mức sưng lớn. Kɧoáı ©ảʍ bắn tinh ngày càng mạnh, trong cổ họng Kiều Tâm thỉnh thoảng phát ra âm thanh rêи ɾỉ khó nhịn.

Tay Cố Thành An tại lỗ nhỏ mà móc ngoáy, thân thể Kiều Tâm không chịu nổi mà run lên, miệng nói những lời hồ ngôn loạn ngữ không khống chế được.

"A a a! Thích, thích chết!" Âm thanh dâʍ đãиɠ cao vυ't kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thân Cố Thành An ngày càng lớn.

Hung hăng đỉnh sâu vào hoa huy*t phía trước, thao đến tao tâm, tuyến tiền liệt bị đại qυყ đầυ ma sát.

Cố Thành An phát ra những hơi thở nặng nhọc, hô hấp phun bên tai Kiều Tâm, khiến cậu không thể tự kiềm chế mà hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙©.

"Ân a! Ân.... Thật thích a, đại côn th*t của ông xã thao tao huyệt thật thoải mái, muốn tới.... Muốn bắn a ông xã.... Tao huyệt phía trước chảy nước.... Ân a, thật thích, lại thao, ấn vào một điểm, a! Ấn đến, ấn đến!"

"Muốn bắn sao?"

"Muốn a! Muốn bắn.... Tao huyệt muốn bắn nước, anh sờ, sờ sờ...."

"Tao huyệt muốn bắn? Thật sự là dâʍ đãиɠ mà! Thân thể này bị thao phía sau cũng bắn, vậy chắc rời xa tôi em cũng không sống được."

Kiều Tâm kề sát Cố Thành An, gắt gao bám vào bàn, "Ân a.... Muốn! Ông xã em muốn bắn a.... Tiểu côn th*t muốn bắn, nếu không sẽ hỏng mất...."

"Ráng nhịn!"

Cố Thành An nghe Kiều Tâm dâʍ đãиɠ kêu, côn th*t ở trong hậu huyệt không quan tâm mà thao ra thao vào. Kiều Tâm bị đặt trực tiếp trên bàn dịch qua dịch lại.

Bị làm đến thân thể hướng về phía trước, nhưng eo lại bị Cố Thành An ôm lại.

"A a a! đầu v* muốn hỏng, muốn bị làm rớt, ông xã thao nhẹ, đau a..."

"Đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn cho em, em nói xem, nơi này sẽ có em bé hay không?"

"Không, sẽ không, tôi là nam a, ân a...." Ngón tay khớp xương rõ ràng cắm vào tao huyệt ướt như bùn lầy mà đưa đẩy, tao huyệt mẫn cảm bị ngón tay làm đến chảy ra d*m thủy.

Tao huyệt không ngừng phun ra từng cỗ nước.

Ngón tay của Cố Thành An ướt nhẹp, thời điểm rút ra còn dính mật nước lóng lánh, tản ra mùi vị tanh ngọt.

Đầu Kiều Tâm chui vào cánh tay, nức nở một tiếng, tiếng rêи ɾỉ lại từ trong miệng phát ra, bất an vặn vẹo eo mông, ".... Ân a, muốn bắn.... Cho tôi bắn đi!"

"Bắn? Muốn sao?"

"Muốn a.... Anh mau buông tay ra!"

"Vậy nói vài lời dễ nghe đi."

Cố Thành An thích nhất chính là lúc Kiều Tâm ở trên giường mất đi lí trí nói những lời câu dẫn hắn, khiến cậu nói ra những điều mà lúc bình thường không nghe được.

Trên giường dâʍ đãиɠ,dưới giường thanh thuần sạch sẽ.

Thật bị Kiều Tâm bắt được tâm.

"Ngô, anh khốn kiếp a!"

"Đại côn th*t khốn kiếp đang bị cái miệng nhỏ phía dưới của em ăn đó, em nói.... Tôi khốn kiếp?"

"Ân..... Anh khốn kiếp, khốn kiếp a.... Ông xã mau dùng đại côn th*t thao em, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn cho em, tao huyệt muốn ăn, tao huyệt đói bụng...."

"Thao!"

Cố Thành An nghiêng đầu ghé vào Kiều Tâm đang nằm trên bàn, cả người hồng nhuận, ánh mắt mơ màng,cánh môi ướŧ áŧ

khép mở nói những lời xấu hổ.

Gợi cảm lộ liễu này đối với Cố Thành An như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền tăng thêm tốc độ, không ngừng tra tấn Kiều Tâm. Nhanh chóng trừu động phía sau, Kiều Tâm ngày càng không cố kỵ mà dâʍ đãиɠ kêu, đường cong eo lưng thật mê người.

"A a a a a!!! Cắm chết! Bị cắm chết!! Ân a.... Sau huyệt muốn bị cắm thủng, thật nóng thật nóng.... Rất lớn a...."

"Ngô! Mau nhanh lên..... Ân a a.... Chậm, chậm một chút, quá nhanh...."

"Thật sự muốn chậm lại sao?"

Cố Thành An cố ý chậm lại, sau đó nhếch khóe miệng, "Muốn chậm như này à?"

"Không, thao tôi, làm tôi! Hung hăng gϊếŧ chết tôi!"

Trong cabin âm thanh "ba ba" vang lên không dứt bên tai, âm thanh dâʍ đãиɠ của Kiều Tâm ngày càng to, mang theo chút khàn khàn.

Cố Thành An nhanh chóng đưa đẩy khoảng trăm cái, vừa rút ra một chút lại không ngừng cắm sâu vào trong.

"Phốc xuy" một tiếng, trong cổ họng Kiều Tâm liền phát ra tiếng kêu rên, ngả cổ về phía sau, hô hấp như có người bóp chặt, đứt quãng hít thở.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm sệt được bắn vào, trực tiếp bắn lên hoa tâm, hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, cao trào vừa qua thân thể dần dần bình tĩnh lại.

Cố Thành An thu hồi tay, thoáng nhìn qua tay dính gì đó, liền lè lưỡi liếʍ một chút, còn lại đều bôi lên lưng Kiều Tâm.

"Anh.... Vừa rồi tôi suýt bị anh thao chết mà...." Kiều Tâm phục hồi tinh thần, trực tiếp từ đùi Cố Thành An trượt xuống, thời điểm đứng lên, chân còn hơi run.

Cố Thành An dựa lưng vào ghế, nghe Kiều Tâm nói vậy liền kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Kiều Tâm đẩy ra, "Anh còn muốn ngồi, không nhìn thấy quần anh à, bẩn chết, tôi lấy giấy lau, mà anh vừa đem cái gì bôi lên lưng tôi vậy?"

"Em đoán xem." Cố Thành An nhướn mày.

"Tôi...." Kiều Tâm nghĩ cái gì, liền đỏ mặt lên, lười phản ứng tên lưu manh này, lấy giấy lau sạch mình.

Lau dọn nửa ngày cũng xong, dù bên trong hai huyệt vẫn còn ướt sũng. Vốn huyệt sau cậu nghĩ có thể xử lý tốt, kết quả....

Kiều Tâm lập tức ỉu xìu, "Tôi mệt thận, mệt thận."

Bị Cố Thành An làm nữa, cậu thật sự muốn mệt thận!

Ăn cơm xong, cả tinh thần lẫn thể xác của Kiều Tâm đều mệt mỏi, cậu liền đắp chăn nghỉ ngơi. Ngủ một giấc tỉnh lại cuối cùng cũng đến đảo Bali.

Hai người xuống máy bay lấy hành lý, trực tiếp được xe của khách sạn đến đón.

Bước vào khách sạn Kiều Tâm liền sửng sốt.

Mẹ nó! Khách sạn này cũng quá xa hoa đi!!

"Thế nào? Còn không hài lòng sao?" Bước vào thang máy, Cố Thành An nhìn Kiều Tâm hỏi.

Kiều Tâm chớp mắt, "Rất tốt."

Cái này có thể trước khi khai giảng phải chơi một lần cho tốt mới được.

Vào phòng, Kiều Tâm bị phòng Tổng thống xa hoa hù dọa. Sau đó liền nhìn Cố Thành An, thấy hắn ôn nhu cười, lập tức xoay người vào phòng ngủ, bổ nhoài lên giường.

"Ngô... Thật thoải mái, giường này thật thoải mái!"

"Buổi tối còn có thể đi bơi lội, hiện tại em nghỉ ngơi cho tốt.... Ở trên máy bay vừa rồi tiêu hao thể lực khá nhiều."

"Phi! Mới không phải!"

Nhớ tới việc hoang đường trên máy bay, Kiều Tâm khóc không ra nước mắt, dứt khoát bỏ ngoài tai lời đùa giỡn của Cố Thành An, cầm quần áo xông vào phòng tắm.

Dù mệt mỏi cũng không muốn thừa nhận. Nếu không cầm thú sẽ đắc ý.

"Để tôi vào toilet."

"Anh, anh đừng vào, để tôi tắm xong đã."

Cố Thành An nói xong đẩy cửa phòng tắm trực tiếp đi vào.

Kiều Tâm mặt đầy tức giận, nhìn thấy Cố Thành An từng bước đi đến trước mặt mình. Sau đó sờ soạng hai đầu v*, vươn tay xuống dưới niết lấy hai mảnh âm thần yếu ớt.

"Ngô." Tiếng rêи ɾỉ từ kẽ răng phát ra, trước mắt Kiều Tâm tối sầm, cố nén lại kɧoáı ©ảʍ.

"Ân nhột... Không, không được."

"Tôi chỉ giúp em lau một chút thôi, được, tôi đi toilet."

Bồn cầu ngay bên cạnh, Kiều Tâm nhìn thoáng qua thấy Cố Thành An cứ như vậy kéo khóa quần lấy ra tính khí cực lớn.

Anh mắt trừng lớn, thật không tin được!

Thứ đó lớn như vậy, làm cậu mỗi lần nhìn thấy đều phải giật mình. Hai tiểu huyệt rất nhỏ mà cũng có thể ăn vào.

Bộ dáng nhuyễn này cũng rất dọa người! Nếu cứng lên nữa, thì cậu có khả năng chỉ nuốt được qυყ đầυ thôi.

"Lại nhìn nữa, có khả năng xảy ra chuyện."

"Anh. Lưu manh!"

Kiều Tâm đỏ mặt, trực tiếp kéo mành che.

Phi! Đồ lưu manh!

Tên khốn kiếp, trong đầu chỉ nghĩ đến làʍ t̠ìиɦ, tuy nhiên phía dưới cậu lại kích động đến chảy nước!

Rất đáng xấu hổ! Đều là tên Cố Thành An bại hoại hại!

Ô ô, phía dưới thật ngứa, lại muốn! Nhưng nếu làm nữa, nhất định sẽ hỏng!

Kiều Tâm nhắm mắt, ở trong lòng mặc niệm không được nghĩ nữa. Dục hỏa vừa dâng trào cuối cùng cũng dịu xuống.