Ngày Đêm Muốn Em

Chương 32

Thân thể vừa nặng vừa gấp gáp, Tương Linh bị lời nói của anh làm cho càng thêm hưng phấn, thân thể không chịu nổi dường như nằm sấp đến trên giường.

Lâm Thanh Khải áp xuống tới, tay phải đặt ở bụng dưới gần chỗ đó của cô, nâng cái mông cô hướng về phía trước đón ý nói hùa dương v*t ra vào.

nhục bích bị quét đến trướng khó nhịn, Tương Linh muốn trốn về phía trước, lại bị anh giữ chặt không thể động đậy. Cô khóc hu hu ra tenegs, cảm giác cứ như vậy sẽ bị anh gϊếŧ chết mất. Rõ ràng không phải như thế, du͙© vọиɠ ở trong Lâm Thanh Khải đáng lẽ ra có thể thanh tỉnh mà khắc chế mới đúng.

Cô chau mày lại bị anh xuyên vào một cái như muốn tới cao trào.

Huyệt thịt giống như có vô số cái miệng nhỏ, ở trên côn th*t nặng nề mà cắn. Thỉnh thoảng còn có chất dịch ấm áp đánh ở trên thân gậy. Lâm Thanh Khải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thở dài, động tác dưới háng rốt cục chậm lại.

Miệng Tương Linh há to để hô hấp, kɧoáı ©ảʍ lần này kéo dài ngài sức tưởng tượng, bên trong thịt còn vừa kéo vừa co rút, mỗi một lần co rút đều có thể ép thêm cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

"Sớm đã muốn can em từ phía sau rồi." Lâm Thanh Khải vén lọn tóc bị bết dính trên mặt bởi mồ hôi của cô: "Có phải như vậy cắm đến rất sâu đúng không?"

Tương Linh gối đầu lên cánh tay anh, thở khẽ, ánh mắt nhìn anh, ánh sáng vàng nhạt của căn phòng làm cho cô cảm thấy không gian có chút hoang da^ʍ cùng ôn nhu.

"Ừm." Cô đáp: "Anh có sướиɠ không?""

Lâm Thanh Khải cười rộ lên.

Một lát sau anh mới nói: "Sướиɠ." Tay anh giơ lên đυ.ng vào vành tai cô mộ cái: "Bị em kẹp đến chết vì sướиɠ rồi."

Tương Linh vùi mặt vào drap giường.

Bàn tay Lâm Thanh Khải đi xuống, theo xương sống lưng của cô: "Cho anh một lát nữa nhé?"

Tương Linh xấu hổ: "Ừm."

Anh chôn ở trong cơ thể cô, côn th*t nhảy vài cái rồi cứng ên, Tương Linh bị đâm cho rêи ɾỉ khóc không thành tiếng.

Cô cho rằng bản thân đã làm hai lần rồi, hẳn là sẽ không có cảm giác gì nữa mới đúng, chỉ là Lâm Thanh Khải thở gấp vào tai cô, dương v*t càng thô cứng, ra vào vô cùng mãnh liệt, mỗi lần đều trướng chen lách ở bên trong thịt mềm...

Vẫn là cực kỳ ngứa...

động tác đánh phá liên tục tạo ra tiếng nước, Lâm Thanh Khải ma sát điểm mẫn cảm trên nội bích, lấy ngón tay khảy lộng âʍ ѵậŧ, gảy qua gảy lại: "Sao còn nhiều nước như vậy, sướиɠ hả?"

Toàn bộ thân thể đều bị anh nắm trong tay, tinh thần của Tương Linh mơ hồ: "Bị anh thao... nên... mới như vậy... ư..."

Lâm Thanh Khải dùng sức hướng chỗ sâu nhất đâm tới hai lần: "Anh đâm chết em, muốn không?"

"Muốn..."

Hô hấp Lâm Thanh Khải dồn dập, côn th*t cực thần tốc hướng trong thân thể cô mà đánh phá. Thân mình Tương Linh căng cứng, anh ở trước mặt mơ hồ lại văng lên một lần nước.

Cô vô lực, bị kɧoáı ©ảʍ làm cho mơ hồ, phiêu phiêu đãng đãng lại nghĩ tới bình thường Lâm Thanh Khải phong khinh vân đạm là thế, so sánh với bây giờ cảm thấy vừa chân thật lại vừa hư ảo.

Lần này xong xuôi, ngay cả đầu ngón tay Tương Linh cũng không còn khí lực. Lâm Thanh Khải châm một điếu thuốc, đứng ở bên giường nhìn cô: "Có tắm rửa không?"

Tương Linh khó nhọc lấy hơi, nói: "Cũng khỏe lên rồi."

Lâm Thanh Khải cười: "Để anh cõng em vào nhà tắm."

Tương Linh cũng không hiểu được lời này anh nói có nghiêm túc hay không, chỉ là cô đang rất mệt liền hô lớn: "Được."

Lâm Thanh Khải nhìn cô một lát, Khoanh tay dí điếu thuốc vừa cháy vào gạt tàn: "Lại đây."

Là thật sao?

Tương Linh bĩu môi một cái.

Khóe miệng Lâm Thanh Khải gợi lên nét cong, kéo cô qua: "Che cái gì, có chỗ nào trên người em mà anh còn chưa thấy đâu."

Tương Linh túm chặt chăn không chịu buông. Tuy rằng cái cần làm đều đã làm qua, nhưng khi chuyện đó kết thúc lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đối diện với anh như thế này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Hơn nữa... còn bật đèn.

"Có buông tay hay không?"

Tương Linh lắc đầu, thà chết cũng không buông.

Lâm Thanh Khải cười, một chân bước qua người cô, quỳ gối xuống, đêm người cô kẹp ở giữa.

Tương Linh vặn vẹo... không nhúc nhích được.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thanh Khải cúi đầ thấp xuống.

Tương Linh hai tay bị anh siết chặt trên đỉnh đầu, không chạy đâu cho thoát được.

Tim cô bỗng dưng đập nhẹ, môi Lâm Thanh Khải liền dán lên môi cô.

Thật kỳ lạ. Sau một hồi lăn lộn trên giường, Tương Linh cảm thấy rằng, này giữa hai người bọn họ chỉ thuần túy là một cái hôn môi mà thôi.

Na vừa đi làm về là lao vào máy tính để ed co các nàng đây, quần áo còn chưa kịp thay. hic