Cô rên nhẹ, ôm chặt lấy anh, chưa bao giờ thân mật đến mức như thế này.
Lâm Thanh Khải vươn đầu lưỡi liếʍ ra phía sau tai cô: "Cảm giác như thế nào?"
Tương Linh ừm một tiếng: "Rất lớn... Rất đau." ý tứ oán giận sâu sắc, nhưng lại làm anh vô cùng đắc chí.
"Lớn thì mới làm em sướиɠ được." Lâm Thanh Khải nói: "Cố nhịn suốt mấy tháng, cuồi cùng cũng có thể thao vào."
Tai Tương Linh nóng lên, đầu ngón tay cô quắp, có một loại cảm giác thỏa mãn.
"Được rồi...." cô nhỏ giọng nói.
Lâm Thanh Khải thẳng lưng động vài cái, thấy cô không kêu đâu, động tác liền không iêng kị. ban đầu Tương Linh còn định cố gắng chịu đựng không rên ra tiếng, nhưng mỗi lần anh đi vào, vừa nhanh vừa mạnh đều là cho cô mất đi phương hướng...
Lúc rút ra ngoài, cô còn chưa kịp thích ứng thì anh đã rất nhanh cắm vào lại, dương v*t vừa thô vừa cứng, mỗi lần đâm vào đều hướng tới nơi sâu nhất. Thậm chí thông qua nội bích cô còn có thể cảm nhân được trên thân con có bừng bừng gân xanh nổi lên
"A..." Tương Linh nắm chặt lấy cánh tay anh, thân thể bị anh động đến không chịu nổi: "Rát quá... nhẹ một chút."
Lâm Thanh Khải ngược lại càng mãnh liệt, càng đâm thì bên trong huyệt thịt lại càng ướt, tựa như mọi ngõ ngách đều có thể tràn ra d*m thủy.
Một mảnh tối đen, dâʍ ɖị©ɧ bị đánh phá ra âm thanh thật da^ʍ mị.
"Nghe thấy không?" Giữa háng của anh tràn ngập kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cắm tới, lông mao của hai người quấn quanh một chỗ, d*m thủy chảy ra dính trên lông tạo ra từng đám bọt nhơn nhớt.
Tương Linh bị cảm giác kɧoáı ©ảʍ này lấp đầy đại não, hàm hồ ừm một tiếng.
"Thực da^ʍ." Ngón tay của Lâm Thanh Khải cầm lấy núʍ ѵú của cô: "Tiểu huyệt chật hẹp, kẹp chết anh ròi."
Nói xong, cố ý hung hăng hướng bên trong đánh phá một chút, Tương Linh bị đâm khoái đến kêu ra tiếng: "A..."
Thanh âm da^ʍ mị không nói nên lời.
côn th*t Lâm Thanh Khải lại cứng lên vài phần, anh cắm tới đáy, nếp nhăn ở thịt mềm bị đánh phá: "Bị dương v*t thô ráp này can có khó chịu không?"
"Thích..." Tương Linh nhỏ giọng rêи ɾỉ.
"Lại nói những lời dâʍ đãиɠ nữa rồi." Lâm Thanh Khải cắn vành tai cô.
Anh rút côn th*t ra, lại lập tưc toàn bộ đánh phá vào, lại rút nhanh ra. Mỗi lần cắm đi vào, cô lại kêu một tiếng. Nhục huyệt bao vây lấy côn th*t nóng bỏng, hướng một chỗ mà lui tới,đè ép côn th*t. Anh không chút lưu tình, đâm vào.
Phía dưới của Tương Linh tê dai đến tận cùng, trào ra một cỗ chất lỏng, bị anh đâm mạnh vào trong huyệt, căng ngứa. Cô kêu mang theo nức nở: "KHông được... Em... Ra..."
dương v*t của Lâm Thanh Khải chôn ở trong cơ thể cô, côn th*t nóng bỏng, mỗi tấc thịt mềm đều bị căng đến tràn đầy.
"Cao trào rồi sao?" Anh biết rõ còn cố hỏi.
Chân Tương Linh gắt gao quấn trên eo anh, sâu trong thân thể không ngừng co rút. Âm thanh của cô có phần trầm khàn: "Đủ rồi."
Lâm Thanh Khải thấp giọng cười: "Chỗ nào đủ rồi? Tiểu huyệt vẫn còn đang cắи ʍút̼ anh đây này."