Biệt thự Ôn gia
Tống Linh Đương lén lút quay về biệt thự Ôn gia, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt vào phòng mình, cởϊ qυầи áo, lấy mắt kính lớn ra, vén tóc mái lên, lộ ra cái trán trơn bóng, hiện ra trong giương lúc này là một mỹ nhân sinh đẹp. Linh Đương dùng vòi sen nhanh chóng xối rửa chính mình, bộ ngực bị Úy Trì Hoạch chà đạp hiện ra các vệt đỏ, cô dùng tay đào tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn thừa ra, còn rửa sạch cái mông bị Úy Trì hoạch bắn lên.. Nhưng phải làm thế nào đây? Nếu như bị Ôn Ngôn thiếu gia biết chuyện.
Linh Đương giặt sạch sẽ tất cả ước chừng hơn một giờ đồng hồ, giống như muốn đem những vệt đỏ xoá đi, nhưng càng xoa càng đỏ. Linh Đương mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, hình ảnh đầu tiên thấy chính là Ôn Ngôn thiếu gia đang ngồi chờ cô trên sô pha cạnh giường, người trước mặt là một nam sinh ôn nhu đẹp đẽ, giống như một vương tử điện hạ, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng; đôi mắt đen nhánh thâm thúy, màu sắc con ngươi như mê muội người khác; mi dày, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không chỗ nào là không ưu nhã hoàn mỹ. Nhưng mà.. Không thể đánh giá một người dựa trên bề ngoài của họ được, chỉ Linh Đương biết hắn phúc hắc ra sao! Này thì ôn nhu này thì ưu nhã! Hết thảy đều là vẻ ngoài giả dối! Ôn Ngôn, hắn chính là một tên cầm thú loại có văn hoá.
Ôn Ngôn nhẹ nhàng ngẩng đầu, cười lạnh nói,: "Hôm nay đi đâu? Sao muộn thế này mới trở về? Anh cho em tắm rửa sao?"
Linh Đương nghe vậy không kiềm được mà run bần bật..
"Thiếu... Thiếu gia hôm nay em đi với bạn."
"Bạn nào? Không phải anh đã nói là không cho phép em kết bạn sao?" Ôn Ngôn hơi nheo hai mắt. Linh Đương biết đây là dấu hiệu của cơn tức giận của Ôn Ngôn.
"Hửm? Không nói được sao? Lại đây." Linh Đương chậm chạp đi qua, quỳ gối bên chân Ôn Ngôn. "Vì sao lại tắm? Hôm nay anh mệnh lệnh em không mặc nội y mặc quần chữ Đinh (丁) đến trường, anh còn chưa kiểm tra thành quả mà em đã đi tắm?" Ôn Ngôn nâng cằm Linh Đương lên, bộ dạng yếu mềm chực khóc của cô in sâu vào trong mắt Ôn Ngôn, bất kể là lúc nào nhìn thấy Linh Đương, đều sẽ bị vẻ xinh đẹp của cô cuống hút, vẻ đẹp thanh thuần lại mỹ diễm động lòng người. Thanh thuần, xinh đẹp kết hợp ở cơ thể hoàn mỹ ấy , vυ' to eo nhỏ mông vểnh, cho nên hắn chỉ muốn cô thuộc về mỗi mình hắn. Linh Đương tuyệt đối không thể có nhiều mối quan hệ, không thể có bạn bè, càng không thể để gương mặt này bị nam nhân khác nhìn trộm.
"...Thiếu gia.. hôm nay em đã làm đúng theo lời thiếu gia nói.. Nhưng quần chữ Đinh (丁) em... Em.." Linh Đương chậm chạp nói dối, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi... Sợ bị thiếu gia nhìn thấu tâm tư.
"Hửm? Em thế nào?"
"Phía dưới em... Chảy rất nhiều nước.. Em muốn được côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào... Cho nên khi quay về em liền đi tắm, thiếu gia thực xin lỗi..."
"Phải không? Quần chữ Đinh (丁) đâu?"
Linh Đương thầm kêu khổ một tiếng, quần chữ Đinh (丁) hình như hiện tại đang ở trong tay Úy Trì Hoạch.
"Ở trong phòng tắm.. Em.. Em đã giặt sạch.."
"Phải không? Tạm thời tin tưởng em một lần. Cởϊ áσ ngủ ra, cho anh nhìn qua da^ʍ huyệt của em, không phải chảy rất nhiều nước sao? Anh muốn nhìn thử."
Ây ya.. Linh Đương quả thực muốn đánh chết chính mình.. Làm sao đây. Hiện tại tao huyệt vừa sưng vừa đỏ.. .. Bây giờ làm sao mà trốn được đây?
"Chậm chạp thế làm gì? Nhanh một chút"
"Vâng, thiếu gia."
Linh Đương cởϊ áσ ngủ, vυ' sưng đỏ hiện ra, Ôn Ngôn không giận tự uy, "Ngực em sao thế?"
"Do em tự xoa." Linh Đương cúi đầu giả vờ thẹn thùng nói.
"Lại đây." Ôn Ngôn rõ ràng không tin, kéo ôm chầm rồi đẩy lên trên giường, banh đùi thon trắng của Linh Đương ra, tao huyệt vừa đỏ lại vừa sưng lập tức hiện ra, vừa nhìn qua đã biết bị nam nhân cắm. "A, sẽ không phải tự em an ủi mình chứ?" Đáy mắt Ôn Ngôn hiện lên tia sát khí
"Đúng vậy... Thiếu gia..." Thấy Linh Đương vẫn còn đang nói dối, đáy mắt Ôn Ngôn cất dấu tức giận, hắn trân trọng cô như bảo bối thế mà cô nhanh như thế đã bị người khác làm bẩn.
"Chính mình chơi cho anh xem, anh xem em làm thế nào thoả mãn chính mình."
"Thiếu gia..."
"Nhanh lên"
Linh Đương xấu hổ vươn tay bẻ môi âʍ ɦộ đỏ hồng ra, ánh thiếu gia trần trụi nhìn chăm chú hạ thân cô, nơi đó đã chảy ra ái dịch, run rẩy. Hai ngón tay cắm vào nộn huyệt, dùng sức nhanh chóng thọc vào rút ra tự mình an ủi, đôi mắt to ngập nước mê ly nhìn. "A a a... Thiếu gia.. Linh Đương muốn bị cắm... Rất muốn... Thiếu gia cắm em.."
Ôn Ngô lạnh nhạt nhìn Linh Đương tự an ủi, da^ʍ như vậy, ai chịu nổi. "Tiếp tục, lẳиɠ ɭơ thêm một chút."
Linh Đương một tay thọc vào rút ra tao huyệt của mình, một ta dùng sức xoa cặρ √υ' lẳиɠ ɭơ, thỉnh thoảng nhéo đầṳ ѵú, hai chân mở rộng về phía Ôn Ngôn tự an ủi.
"Thiếu gia.. Sướиɠ .. Thật thoải mái.. Rất muốn thiếu gia cắm vào.. ngứa.. Rất muốn...."
Ôn Ngôn rốt cuộc chịu không nổi, nhanh chóng cởϊ qυầи, dùng sức cắm vào tao huyệt Linh Đương. Không nói một lời, tốc độ đóng cọc dường như càng lúc càng nhanh, ra ra vào vào, tay nảy sinh ý xấu đánh vào vυ' Linh Đương, "A a a... Thiếu gia.. Đau quá... Đừng đánh." Linh Đương bị đau thấp giọng xin tha.
"Cô còn biết đau? Học được thói nói dối mà không chớp mắt từ đâu? Hả? Linh Đương, cô cũng thật tiện, nói, là ai đã chơi cô, cô tốt nhất nói thật, bằng không kết cục cô nhận không nổi đâu."
-----------
Miel: Cho tuôi xin thêm ít động lực đi các cậu. :