Tôi Là Linh Đương

Chương 3: Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи ở WC - Dường như cô có rất nhiều bí mật. [2712 từ]

Đừng đọc xong rồi yên lặng rời đi như thế mà. T.T Vote hay comment gì đó cho ta đi ~~

--------------

"Không cần như vậy! Anh mau ra ngoài!" Tống Linh Đương hoảng sợ ngã ngồi ở trên nắp bồn cầu.

Úy Trì Hoạch kéo Tống Linh Đương đang ngồi ở trên nắp bồn cầu tới, thân thể Tống Linh Đương như không xương, yếu đuối kề sát hắn.

"Cô có thói quen không mặc nội y để câu dẫn nam nhân sao đồ lẳиɠ ɭơ." Úy Trì Hoạch kề sát bên tai Tống Linh Đương thấp giọng nói, tay cũng không an phận luồn qua cái áo rộng rãi của cô đi vào trong. Sờ từ vòng eo sờ đến vυ', vυ' đầy đặn nhô cao tròn trịa, lại mềm mại, "Vυ' thật lớn..."

"Tôi không có,anh đừng như vậy, nếu bị các bạn học khác phát hiện thì không hay, xin anh không cần như vậy..." Tống Linh Đương ở dưới thân Úy Trì Hoạch run rẩy, cầu xin Úy Trì Hoạch buông tha cho mình.

"Cô có thói quen không mặc nội y câu dẫn đàn ông? Hả?" Úy Trì Hoạch lớn tiếng lặp lại những lời này, dường như thực sự để ý đến chuyện này, bàn tay to hung hăng bóp lấy đầṳ ѵú, "Có thói quen cương đầṳ ѵú người ta xem sao? Có phải hay không?" Một tay kia nâng cằm Tống Linh Đương lên, cẩn thận nhìn gương mặt cô, không bỏ qua bất biểu cảm nào trên mặt cô.

Nhìn gần, Úy Trì Hoạch phát hiện dưới mắt kính dày nặng, hiện tại chính là ánh sáng lấp lánh của những giọt nước mắt, thật đáng thương.

Bàn tay to cầm lòng không được lấy mắt kính của Tống Linh Đương xuống, đôi đồng tử sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi hơi rung động, mũi tinh xảo cao thẳng, làn da trắng nõn không tì vết hiện lên  nhàn nhạt phấn má hồng, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ. Trời, đúng là báu vật tuyệt sắc kiều mị. Úy Trì Hoạch bị kinh ngạc bởi nhan sắc này, thật hoàn hảo.

"Tôi không có, chỉ là hôm nay tôi quên mặc nội y mà thôi, tôi không câu dẫn người khác!" Tống Linh Đương lắc đầu, nước mắt lấp lánh, mười phần uỷ khuất, vẫn không biết mắt kính của mình đã bị Úy Trì Hoạch lấy ra. Úy Trì hoạch đột nhiên hôn lên đôi môi của Tống Linh Đương, nụ hôn xảy ra bất ngờ như bão táp làm người trở tay không kịp, nước bọt thơm tho cùng đầu lưỡi quấn quít nhẹ nhàng vuốt ve, trong đầu cô trống rỗng, nhân lúc cô sững sờ tim đập loạn mà quên mất giãy giụa, hắn linh hoạt mà cạy khớp hàm cô ra, hôn thật sâu, lưỡi non nớt bị hắn cuốn vào sâu trong miệng ướŧ áŧ, triền miên nóng bỏng.

Từ ánh mắt đầu tiên Úy Trì Hoạch nhìn thấy môi cô, hắn liền có du͙© vọиɠ muốn hôn lên nó rồi. Cô bị hắn hôn đến toàn thân tê dại, đầu choáng váng, dần dần quên mất chống cự, theo phản xạ có điều kiện mà hôn đáp trả hắn. Hai bàn tay to của Úy Trì Hoạch càng thêm quá phận bao lấy bầu vυ' tròn trịa của cô, dùng sức vuốt ve, có ý xấu dùng sức kéo đầṳ ѵú của cô rồi lại buông ra,

Tống lục lạc không tự chủ được rên lên "A a.." Khiến hạ thân Uý Trì Hoạch càng thêm căng cứng, dán côn ŧᏂịŧ của mình vào eo cô.

"Lẳиɠ ɭơ như vậy, làm sao tôi có thể thế nào tin cô chỉ là quên mặc nội y mà thôi? Hả? Nhìn cái vυ' dâʍ đãиɠ của cô xem." Đôi tay Uý Trì Hoạch đẩy vυ' cô vào nhau, tạo thành một khe ngực thật sâu, lại buông ra, xoa nắn thành đủ dạng, vυ' lớn như muốn từ trong tay Uý Trì Hoạch tràn ra ngoài, "Xem xem, côn ŧᏂịŧ của tôi cương cứng rồi." Hạ thể hắn chạm vào hạ thể Tống Linh Đương, thỉnh thoảng bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra. Tống Linh Đương phục hồi lại tinh thần, chỉnh lại trang phục của mình muốn đẩy người đàn ông trên ngực ra, người đàn ông đang cắn đầṳ ѵú cô, nhẹ nhàng gặm cắn, phát ra âm thanh kinh ngạc thoả mãn. "Nhìn xem, đầṳ ѵú cô cứng thật, đang tưởng tượng tôi cắm cô sao, nói, cô tên gì?" Tống Linh Đương đầu óc vẫn đang trống rỗng, "A.. Tống Linh Đương.." Mang theo hơi thở yêu kiều cô nói ra tên của mình. "Linh Đương? Tên hay... Nhưng thật ra tôi lại rất muốn biến cô thành một cái lục lạc[1], làm cô chỉ thuộc về một mình tôi."

[1] Nữ chính tên 宋铃铛 (Tống Linh Đương), từ 铃铛 nghĩa là lục lạc.

Nam nhân thô bạo cởϊ qυầи của Linh Đương ra, phát hiện dưới thân Linh Đưởng chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ ren đen chữ Đinh (丁), hắn không khỏi tức giận, kéo hai bên hông quần chữ Đinh (丁) hướng lên trên, "Còn nói cô không có câu dẫn người khác, thật là cái đồ đê tiện, ra cửa không mặc nội y thì không nói, lại còn thản nhiên mặc qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) có ren, cô rốt cuộc có bao nhiêu dâʍ đãиɠ? Hả? Tưởng tượng mình bị làm sao?"

|| Miel: Qυầи ɭóŧ chứ Đinh là quần chữ T a~ ||

Hai bên hông qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) bị hắn hung hăng kéo, hiện ra tiểu huyệt non nớt của Tống Linh Đương, cô bị chơi đùa mà tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ. "Không phải... A a.. Nga.. Đau quá.. Không cần kéo nữa xin anh..." Linh Đương yêu kiều rêи ɾỉ đứt quảng. "Chảy như vậy nhiều nước như vậy? Cô cũng thật da^ʍ, bị cưỡиɠ ɠiαи mà có thể ra nhiều nước như thế? Có phải hay không đối với ai cô đều có thể làm với họ?" Thấy da^ʍ thuỷ không ngừng chảy ra, Úy Trì Hoạch thầm than cô thật mẫn cảm, đồng thời nghĩ đến đối với ai làm cô đều lẳиɠ ɭơ như vậy, không khỏi cảm thấy tức nghẹn một ngụm, càng nghĩ càng không vui, hắn đem đáy qυầи ɭóŧ đẩy sang một bên, ánh mắt thâm trầm âm u nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô, nơi đó hồng hào non nớt, lông thưa thớt mọc có trật tự, quả nhiên là màu hồng phấn, môi âʍ ɦộ hồng phấn ướt rối tinh rối mù, da^ʍ thuỷ chảy ra càng ngày càng nhiều, vừa bóng bẩy vừa đẹp. Vươn tay banh nộn huyệt của cô ra, lấy một ngón tay cắm vào, thật chặt, rất khó rút ngón tay ra được, Úy Trì Hoạch nhanh chóng dùng ngón tay thọc vào rút ra, nộn huyệt phát ra âm thanh "phụt... phụt...", vô cùng dâʍ đãиɠ. "A a a a a... Ân a.. Nga.. Không cần. Không cần như vậy.." Tống Linh Đương bị cắm quá đau, nộn huyệt hút càng ngày càng gấp, cắn ngón tay Uý Trì Hoạch để bảo vệ chính mình. "Thật là danh khí, còn biết cắn người.Cô kêu lớn tiếng như vậy không sợ sẽ bị người ta phát hiện sao? Hả? Cái đồ lẳиɠ ɭơ?" Úy Trì Hoạch cũng không vì cô xin tha mà dừng lại, nghe thấy tiếng rên kêu dâʍ đãиɠ của cô thì càng dùng sức lấy ngón tay cắm nàng, lại còn muốn cho thêm một ngón tay nữa vào. Tống Linh Đương nghe thấy hắn nói, đột nhiên nhớ tới, hiện tại mình đang ở trong WC, hơn nữa đang ở bị nam nhân vừa mới được chuyển tới cưỡиɠ ɠiαи, cô bổng dưng tỉnh táo, muốn giãy giụa. "Hừ? Muốn chạy?" Úy Trì Hoạch vung bàn tay lên, bế Tống Linh Đương lên, còn bản thân mình thì ngồi trên nắp bồn cầu, sau đó ôm Tống Linh Đương vào trong lòng ngực mình, hạ thể Tống Linh Đương vừa vặn ngồi lên côn ŧᏂịŧ đang nhô cao trong quần của Úy Trì Hoạch. Úy Trì Hoạch thuận tay đem áo trên người Tống Linh Đương cởi ra, hiện tại trên người Tống Linh Đương cả người không mảnh vải ngồi trên đùi Úy Trì Hoạch, à, không phải, vẫn còn mặc quần ren chữ Đinh (丁) nữa. ||Miel: :))) ||

Hiện tại mông Tống Linh Đương ngồi trên côn ŧᏂịŧ Úy Trì Hoạch, cô chỉ ăn mặc quần chữ Đinh (丁), mà Úy Trì Hoạch trang phục vẫn chỉnh tề. Vυ' lớn 36E căng đầy bị hai bàn tay to của Úy Trì Hoạch  chà đạp thành đủ hình dạng, bụng phẳng lì, eo thon gọn, lưng mềm mại mỹ lệ động lòng người, đôi chân thon dài thẳng tắp, giữa hai chân là nộn huyệt nhiều nước tràn xuống cả đũng quần của Úy Trì Hoạch, nơi ấy của hắn đã sớm nhô thành một ngọn núi nhỏ.

"Dáng người hoàn mỹ như vậy, vì cái sao lại muốn che dấu, hả? Đồ lẳиɠ ɭơ." Úy Trì Hoạch hôn lên lưng của Tống Linh Đương, bàn tay xoa xoa ngực Linh Đương hỏi, không đợi Linh Đương trả lời, "Che dấu cũng tốt, tôi sợ những nam nhân nếu thấy được dáng dấp thật sự này của cô đều tưởng tượng muốn làm đồ lẳиɠ ɭơ như cô."

Đẩy đầu Linh Đương qua, Úy Trì Hoạch cường ngạnh hôn lấy đôi môi cô, dụ dỗ Linh Đương vươn đầu lưỡi ra, rồi mυ'ŧ lấy đầu lưỡi nhỏ của cô, thở dài thoả mãn. "Tưởng tượng tôi làm cô, làm nát tao huyệt của cô, làm qua tao vυ', còn có, cái miệng nhỏ này của cô." Linh Đương nghe Úy Trì Hoạch da^ʍ ngôn lãng ngữ, tao huyệt càng chảy nhiều da^ʍ thuỷ.

Đầu nhỏ không chỉ một lần suy nghĩ, vì sao vừa nảy ở lớp học lười nói chuyện lạnh nhạt người khác, bây giờ hắn lại biếи ŧɦái như thế hơn nữa còn liên tục nói bậy. "Tôi chờ không kịp, tiểu Linh Đương, dươиɠ ѵậŧ của tôi căng quá, do cô mà tôi đau quá." Úy Trì Hoạch bế Linh Đương lên đùi, nhanh chóng kéo khóa kéo ra, cởϊ qυầи lót, côn ŧᏂịŧ lớn nhanh chóng nhảy bật ra. Côn ŧᏂịŧ thật lớn, thô như cánh tay trẻ con vậy, thật đáng sợ.

Linh Đương giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn, "A a a.. Không cần, thả tôi đi, được không, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra." Linh Đương đau khổ cầu xin, Úy Trì Hoạch nhắm mắt làm ngơ, đem côn ŧᏂịŧ của mình nhắm vào ngay tao huyệt của Linh Đương, hung hăng cắm xuống, "A a a..." Hai người cùng lúc than nhẹ, một người là vì sảng khoái, một ngươi là vì đau.

"Thật chặt, cô vừa chặt vừa ấm áp.. Kẹp tôi thật sảng khoái" Úy Trì hoạch thở dài nói, thật đúng là tuyệt phẩm, thịt mềm tầng tầng lớp lớp cắn lấy côn ŧᏂịŧ, giống như không cho hắn ra. "A a.. Đau quá.. Không cần, không cần cắm vào!! Ngươi đi ra ngoài đi ra ngoài a!!" "Bảo bối nhịn một chút, thả lỏng, rồi sẽ hết đau." Úy Trì Hoạch chờ đợi Linh Đương thích ứng, bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra nộn huyệt của Linh Đương, ôm Linh Đương chuyển động lên xuống, "A a a... Không cần.. Thật thoải mái.. Thật sảng khoái.. Ân nga.." Linh Đương sảng khoái mà kêu ra tiếng. "Tiểu lẳиɠ ɭơ, mới như vậy mà đã thoả mãn? Hả? Cơ thể cô thật mẫn cảm mà." Úy Trì Hoạch vuốt ve đôi tay của Linh Đương, ngồi làm Linh Đương đến khi cô dâʍ đãиɠ rên ra tiếng. "Nói nhỏ thôi bảo bối, cô muốn tất cả mọi người biết sao? Gọi lão công đi, mau." Úy Trì Hoạch dụ dỗ Linh Đương. "A a a.. Lão công.. Lão công thật thoải mái..." Linh Đương đứt quãng nói, nuốt nước miếng xuống

"Tiểu lẳиɠ ɭơ, có thích bị lão công thao không?"

"Thích, thích bị lão công thao."

"Sướиɠ hay không? Ân? Có phải tiểu mẫu cẩu thiếu bị thao không?"

"Rất sướиɠ... A a .. Tôi là tiểu mẫu cẩu thiếu bị thao."

"Muốn cả đời được tôi thao hay không tiểu mẫu cẩu? Hả?"

Côn ŧᏂịŧ Uý Trì Hoạch thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, da^ʍ thuỷ của Linh Đương theo đó mà chảy xiết, càng nhanh càng nhiều.

"A... Từ bỏ.. Muốn tè ra quần.. Không cần làm ta.. Sướиɠ.. Sướиɠ quá.." Vẻ mặt Linh Đương nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, hai mắt càng ngày càng mê ly.

"Không cần phải tiểu, bắn ra đi, bắn cho tôi xem." Vừa mới dứt lời, liền thấy nộn huyệt của Linh Đương phun nước tung toé giống như dâʍ ɖị©ɧ, phun liên tục. "Dâʍ đãиɠ, chỉ là ngồi thao mà có thể khiến cô phun triều, thật nhiều nước, đều phun ra trên cửa đi, ta còn chưa thoả mãn."

Nói xong liền bế Linh Đương đến cửa WC. Đẩy mông Linh Đương nhếch lên, côn ŧᏂịŧ từ phía sau cắm vào nộn huyệt, bắt đầu nhanh chóng thọc vào rút ra. Hai bàn tay to từ phía sau duỗi lên phía trước, đùa bỡn cặρ √υ' lớn, tiểu hạch cũng không chịu buông tha mà chà đạp thưởng thức.

"A a a a a... Từ bỏ.. Từ bỏ a a a, chậm một chút." Linh Đương xin tha.

"Gọi lão công" Úy Trì Hoạch lạnh lùng nói.

"Lão công.. A.. Nga.. Lão công."

"Lão công cắm cô sướиɠ sao? Tiểu mẫu cẩu?"

"Lão công cắm Linh Đương rất sướиɠ... Từ bỏ.. Tha cho tôi..."

Úy Trì Hoạch nghe được câu trả lời vừa ý, bàn tay to đánh lên mông Linh Đương, côn ŧᏂịŧ hung hăng thọc vào rút ra mấy trăm cái, cuối cùng cùng Linh Đương lên cao trào. Rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn trên mông lớn của Linh Đương, hắn hưởng thụ nhìn.

Linh Đương sau cao trào đã không còn một chút sức lực, tuỳ ý để Úy Trì hoạch dùng qυầи ɭóŧ ren chữ Đinh (丁) giúp cô lau qua sạch sẽ, sau đó đem nó bỏ vào túi của hắn.

"Cô là của tôi."

"...."Linh Đương không nói gì, thật ủy khuất, nhưng là cô lại càng hận mình hơn, bị cắm một cái.. Liền đầu hàng, bị người ta bán còn hậu tri hậu giác.

Tháo mắt kính của Linh Đương xuống, nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ của cô hắn nói, "Dường như cô có rất nhiều bí mật, tiểu Linh Đương."

"Không có..." Linh Đương cúi đầu, không nhìn thấy bất kì biểu cảm nào của cô. Bí mật chung quy đã bị người ta phát hiện.

"Phải không?" Úy Trì Hoạch rất thích xoa ngực Linh Đương, vừa nói lời này đồng thời cũng xoa ngực cô. "Cô dâʍ đãиɠ, không mặc nội y, mặc quần chữ Đinh (丁), lại cố ý giả xấu mang theo mắt kính xấu xí, ăn mặc xuềnh xoàng, che dấu dung mạo và dáng người của chính mình? Vì sao chứ?"

"Thả tôi đi đi, tôi sẽ xem như hôm nay không phát sinh chuyện gì." Lục lạc như cũ cúi đầu.

"Lần đầu tiên của cô cho ai?" Úy Trì hoạch ngả ngớn nói, lòng bàn tay lại run nhè nhẹ..

"Cái này anh không cần biết." Nói xong Linh Đương lấy cặp sách, chạy ra khỏi WC.

Úy Trì hoạch nắm chặt nắm tay, hắn thật đáng chết để ý vấn đề này. Tuy rằng không phải xử nữ.. Nhưng hy vọng nàng chỉ có một mình hắn. Càng quan tâm cô vì cái gì, mà che dấu chính mình.

"KO, giúp tôi điều tra một người, Tống Linh Đương sinh viên năm hai đại học Thiển Xuyên, càng cẩn thận càng tốt, nhanh đi." Úy Trì Hoạch lấy điện thoại gọi cho một dãy số.

"Vâng, thiếu gia."

-----------