“Ai, thay vì nhìn những cô gái dưới đó chi bằng?” Chu Chấn Nam chỉ chỉ những cô gái mặc đồ lót tình thú bên dưới, “Có thể để cho người phụ nữ của cậu mặc thử.”
“Sau đó làm công khai ở chỗ này?” Diệp Lệ Thành nhíu mày, “Các cậu tự chơi đi, tôi gói mang về.”
Anh dứt khoát kiên quyết gói cô mang về, không kể đến khi làʍ t̠ìиɦ anh không thích có người khác nhìn xem, hơn nữa ngày mai là thứ bảy, buổi sáng còn phải đi họp phụ huynh cho con gái, anh không nghĩ tới lúc đến mang theo một bộ mặt túng dục quá độ.
Thứ bảy, Diệp Lệ Thành và Cố Uyển Như cùng đến trường dự họp phụ huynh cho Diệp Lâm Lâm. Thẩm Ngữ không có người nhà đến, cho nên cái bàn đó vừa lúc để cho hai người ngồi xuống.
Trong lúc họp phụ huynh, Diệp Lâm Lâm và Thẩm Ngữ cùng nhau đi dạo phố, liên tục ăn ăn uống uống rất vui vẻ.
Một giờ sau, Cố Uyển Như nhắn tin bảo con gái dẫn Thẩm Ngữ lại cùng nhau ăn cơm, bà cũng chưa có thương lượng với Diệp Lệ Thành, nhắn tin xong mới nhìn Diệp Lệ Thành bằng một ánh mắt đầy ý tứ.
Diệp Lệ Thành không thể hiểu được, tuy nói là bây giờ không can thiệp chuyện của nhau, ban đầu anh còn ôm tâm trạng áy náy đối với Cố Uyển Như, nhưng hiện tại phát hiện tình huống của cô ấy cũng không tệ lắm, thậm chí còn đẫy đà hơn một chút so với trước kia, cũng yên lòng.
Vợ chồng hai người một đường không nói gì, mãi đến khách sạn mà Cố Uyển Như đã đặt để ăn mừng kỳ thi giữa kỳ của Diệp Lâm Lâm. Chẳng qua đối với hai bên mà nói cũng không có chút vui mừng nào, trong lúc con chưa đến, vẫn yên lặng như cũ.
Từ sau khi bảo vệ nói ra kế hoạch, Cố Uyển Như bình tĩnh cẩn thận nghĩ lại bố trí tốt từng phân đoạn, liền nghĩ ra kế một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lúc trước bà thật là đã bị váng đầu, thế mà lại muốn ly hôn với Diệp Lệ Thành, sao không để anh chơi của anh, tôi chơi của tôi, chỉ cần cẩn thận một chút là được, chẳng những được hưởng thân phận Diệp phu nhân, lại có thể ở bên nhau với bảo vệ, hợp đồng trong tay còn có thể áp chế Thẩm Ngữ.
Cha mẹ và bạn thân đều ở đây, toàn bộ bữa ăn người vui vẻ nhất không ai khác chính là Diệp Lâm Lâm, hôm nay Cố Uyển Như còn phá lệ cho phép cô uống một ly rượu vang đỏ, Diệp Lâm Lâm ra vẻ nghé con không sợ hổ, vừa vào cửa liền hào sảng làm một ly, thế cho nên lúc sau cô say nên có chút choáng váng.
Cố Uyển Như bảo Diệp Lệ Thành chăm sóc con gái, đừng để cho nó uống rượu, chính bà lại nhìn về phía Thẩm Ngữ.
“Tiểu Ngữ, con đi toilet với dì sửa sang quần áo lại một chút, khóa kéo sau lưng dì có chút lỏng.”
Diệp Lệ Thành vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên đứng lên, “Anh đưa em đi.”
“Một người đàn ông như anh không tiện vào toilet nữ.” Cố Uyển Như nói, “Đi thôi Tiểu Ngữ.”
Diệp Lệ Thành chắn ở trước mặt Thẩm Ngữ, “Anh đi với em.”
“Lệ Thành, anh làm sao vậy, em cũng không có hại Tiểu Ngữ.” Cố Uyển Như hồ nghi nói, “Thật sự là khóa kéo em bị lỏng, Lâm Lâm uống say không tiện nên mới gọi con bé.”
Diệp Lệ Thành vẫn không tránh ra như cũ, trong lúc nhất thời không khí đông cứng lại, Thẩm Ngữ kẹt ở bên trong như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trộm quan sát Cố Uyển Như không giống như phát hiện ra chuyện của cô và Diệp Lệ Thành, nhạt nhẽo giải vây, “Con, con cũng vừa lúc muốn đi toilet, dì Cố à chúng ta đi thôi.”
Thẩm Ngữ chui ra từ phía sau Diệp Lệ Thành, không dám nhìn anh, cúi đầu bước nhanh ra cửa.
Trong toilet, Cố Uyển Như hơi kéo thấp áo choàng, lộ ra khóa kéo sau lưng váy.
Khóa kéo chỉ hơi lỏng một chút, cho dù không kéo lên cũng không ảnh hưởng, hơn nữa, khóa kéo mới lỏng có chút, sao Cố Uyển Như có thể cảm giác được?
Tuy rằng nghi ngờ nhưng Thẩm Ngữ vẫn thành thật giúp bà kéo lên.
Cố Uyển Như nghiêng người nhìn trong gương, kiểm tra quần áo của mình.
“Vậy dì Cố ơi, con đi về trước nhé?”
“Gấp cái gì?” Cố Uyển Như giơ tay chặn lại, “Cô còn nhớ rõ hợp đồng đã ký lúc trước chứ?”
“Lúc trước từng nói, hoàn thành một chuyện cuối cùng sẽ đưa tiền cho cô, nhưng mà, tôi muốn kiểm tra xem cô có tuân thủ hợp đồng hay không.”
“Hả?”
“Lại đây.” Cố Uyển Như đi vào một phòng, sau khi Thẩm Ngữ đi vào thì khóa cửa, khoanh tay trước ngực, “Cởϊ qυầи lót ra.”
Hôm nay Thẩm Ngữ mặc váy liền áo, cởϊ qυầи lót đồng nghĩa với trên người trống không.
Thẩm Ngữ khẩn trương mà nắm chặt váy, “Tại, tại sao?”
“Trên hợp đồng có viết, không cho phép phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙©, không kiểm tra xem màng có còn hay không thì làm sao có thể xác định cô có tuân thủ không.” Cố Uyển Như không kiên nhẫn nói, “Nhanh lên.”
Vừa nói vừa móc từ túi ra một bao tay cao su màu trắng, thuần thục mang lên, vừa nhìn là biết đã sớm có âm mưu.
Thẩm Ngữ hoảng sợ, lui về phía sau góc, bước chân Cố Uyển Như ưu nhã, nhưng ở trong mắt Thẩm Ngữ, bà giống như Tu La hung thần ác sát.
Phần lưng chạm đến gạch men lạnh băng, Thẩm Ngữ đã không còn đường thối lui, Cố Uyển Như mang bao tay cao su vỗ vỗ gương mặt Thẩm Ngữ, “Sợ cái gì, không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, chẳng lẽ…”
Đột nhiên bà kéo xuống qυầи ɭóŧ của cô, ngón tay tìm được cửa động, không lưu tình chút nào vạch ra bên trong.
“Không thấy màиɠ ŧяiиɧ?”
Sắc mặt Thẩm Ngữ hoảng sợ, hai chân thon dài bất lực khép lại, “Không có, không có, còn…”
U lộ cô khô khốc, Cố Uyển Như tiến vào cũng không thuận lợi, thế nhưng bà không có thương hương tiếc ngọc như Diệp Lệ Thành, căn bản là mặc kệ Thẩm Ngữ có chịu được hay không, ngón tay dùng sức đẩy lên trên, nguyên ngón giữa cắm vào, không có chút cách trở của màng ngăn.
Tuy rằng mơ hồ đoán được cô ta và chồng có chuyện, nhưng khi thật sự xác nhận lòng Cố Uyển Như vẫn bị hung hăng bóp chặt một chút.
Bà nảy sinh ra ác độc quấy một vòng, vẫn tồn tại một chút hy vọng rằng màng của cô ở sâu một chút.
“Đau! Dì Cố con đau!” Thẩm Ngữ vô cớ chịu đau, tuyến lệ trào ra khuôn mặt nhỏ của cô nhiễm đầy nước mắt, bộ dáng vô tội đáng thương kia làm Cố Uyển Như nhìn thấy mà lòng nổi lửa giận không tên, giơ tay muốn cho cô một cái tát, lại nghĩ đến lát nữa đi ra ngoài để lại dấu vết bà không giải thích được, đành cắn răng nhịn xuống.
Cố Uyển Như rút tay ra, giống như đυ.ng vào đồ vật gì đó dơ bẩn nhanh chóng cởi bao tay mở cửa đi ra ngoài rửa tay, Thẩm Ngữ nức nở kéo lại qυầи ɭóŧ.
Rất nhanh Cố Uyển Như trở lại phòng, đưa ra nghi vấn, “Khi nào hả?”
Thẩm Ngữ chỉ yên lặng rơi lệ.
Nhưng thời gian cấp bách, nếu không quay về sẽ dễ khiến cho Diệp Lệ Thành hoài nghi, bà không thể mạo hiểm như vậy, “Là đêm sinh nhật Lâm Lâm sao?”
Thẩm Ngữ nhớ lại chuyện Diệp Lệ Thành nói với cô, đêm đó hình như là cô trúng thuốc, trước khi thuốc phát tác người cuối cùng cô nhìn thấy là Cố Uyển Như, nói không chừng Cố Uyển Như chính là người bỏ thuốc.
Thẩm Ngữ không có khả năng nói ra ngày thật sự bị phá thân, dứt khoát theo lời bà nói, gật đầu thừa nhận.
“Con không phải cố ý, con cũng không biết tại sao lại như vậy, tỉnh lại liền…”
Bởi vì cô nức nở mà lời nói đứt quãng, Cố Uyển Như không muốn nghe lời vô nghĩa, nếu Thẩm Ngữ đã xảy ra quan hệ với Diệp Lệ Thành, vậy thì tính là cô ta làm trái hợp đồng trước.
“Nếu đã làm trái với hợp đồng, tiền khẳng định là không thể cho cô.” Cố Uyển Như thong thả ung dung nói, “Hơn nữa, cô phá hủy gia đình của tôi, câu dẫn chồng tôi, nói cô là tiểu tam cô có thừa nhận hay không?”
Thẩm Ngữ ngây ra.
“Tiểu tam có kết cục gì cô có biết hay không?”
Thẩm Ngữ hoàn toàn bị bà nắm đi, ngây ngốc lắc đầu, hành động này tương đương với gián tiếp thừa nhận cô và Diệp Lệ Thành đang bên nhau.
“Sẽ bị mọi người thóa mạ, bạn học, thầy cô, bạn bè, thân thích, đều sẽ cười nhạo cô, chỉ chỉ trỏ trỏ cô…”
Thẩm Ngữ nhớ tới đoạn thời gian hình chụp bị truyền ra, sau lưng phát lạnh.
“Nếu cô không nghe tôi nói, tôi sẽ đem tin tức cô là tiểu tam truyền ra, để mọi người xem cô là loại mặt hàng gì, chẳng qua, nếu cô chịu nghe lời, tôi có thể suy xét không so đo với cô.”
Cố Uyển Như không cho cô thời gian suy nghĩ, mở bàn tay, giữa lòng bàn tay là một viên thuốc nhỏ màu trắng.
“Cô đem cái này bỏ vào chén rượu của Lệ Thành.”