Cố Uyển Như chỉ cảm thấy hạ thể bị một đồ vật linh hoạt ướŧ áŧ liếʍ láp, xúc cảm kỳ dị làm bà sợ hãi, “Cậu tránh ra!”
Bảo vệ dùng sức bóp chặt hộŧ ɭε, Cố Uyển Như kinh hô một tiếng nâng cao cái mông, hắn đưa dâʍ ɖị©ɧ nơi riêng tư đến trước mặt bà, “Phu nhân, người ướt.”
“Cậu nói bậy! Tôi không có, tôi không có…” Cố Uyển Như tức giận nhấc chân đá hắn, bảo vệ hoàn toàn không để chút vũ lực này vào mắt, áp lên chuyển động thân thể tiến vào.
Trong phòng trống rỗng nhiều thêm tiếng thở gấp, trở nên khô nóng hơn.
…
Xong việc.
Cố Uyển Như cẩn thận sửa sang lại quần áo, cả nếp gấp ở vạt áo cũng bị bà vuốt phẳng, ngoại trừ cái trán ướt dẫm, nếu không vốn dĩ không nhìn ra được một khắc trước bà còn đang trải qua thủy triều tìиɧ ɖu͙©.
Bảo vệ lại tương đối thoáng, dâʍ ɖị©ɧ trên dươиɠ ѵậŧ cũng không lau, tùy tiện bỏ vào trong quần.
Cố Uyển Như chán ghét không muốn nhìn, tưởng tượng đến dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn chưa rửa sạch tiến vào trong cơ thể mình, trên cánh tay liền nổi da gà, hận không thể trở về tắm rửa ngay lập tức.
“Cậu đừng đến đây nữa.” Ngữ khí Cố Uyển Như lãnh đạm, “Tôi có thể cho cậu tiền, cậu muốn bao nhiêu?”
Bảo vệ cũng không ngốc, Cố Uyển Như cho tiền so ra vẫn kém hơn lợi ích ở cùng bà, “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn thao bà.”
Trong lòng Cố Uyển Như vừa chuyển, thái độ cũng mềm đi, “Cậu còn trẻ, cầm tiền rồi, có rất nhiều cô gái cỡ cậu chịu bên cậu, cưới vợ sinh con nói thế nào cũng tốt hơn tôi, cậu nói xem có đúng không?”
“Tôi thích người lớn hơn tôi.” Bảo vệ không mắc câu, phát huy kinh nghiệm trêu gái ôm lấy tấm lưng Cố Uyển Như dụ dỗ.
Mặt của bảo vệ cũng không tồi, sau một vài lời ngon tiếng ngọt Cố Uyển Như rốt cuộc vẫn bị hạ gục, hơn nữa đã bị thao hai lần, tuy ỡm ờ nhưng vẫn bị dỗ dành rồi mở chân ra, một buổi chiều toàn bộ đều dùng vào làʍ t̠ìиɦ.
Cứ như vậy, tuy rằng không có làm rõ mối quan hệ, nhưng khi bảo vệ tới biệt thự Cố Uyển Như cũng không hề ngăn cản, thường xuyên qua lại nhiều, bảo vệ trở thành cháu ngoại trai của Cố Uyển Như, mỗi khi lại đây đều ngây ngốc hơn nửa ngày, có đôi khi còn ngủ lại buổi tối.
Dưới phương pháp tán tỉnh tuyệt vời của bảo vệ, Cố Uyển Như cũng bắt đầu chậm rãi hưởng thụ sự mỹ diệu của làʍ t̠ìиɦ, đối với việc Diệp Lệ Thành không về ngủ ban đêm cũng trở nên không để ý.
Sau hơn hai tháng Cố Uyển Như và bảo vệ quấn quýt, lúc ăn bữa sáng, đột nhiên dạ dày bà xông lên từng trận ghê tởm, bà che miệng lại chạy đến toilet nôn khan.
Tối hôm qua uống rượu với bảo vệ, nôn ra chỉ toàn là nước, Cố Uyển Như không phải trẻ con, rất nhanh bà đã phản ứng lại đây là hiện tượng gì.
Bà chống trên bồn rửa tay nghĩ lại lúc làʍ t̠ìиɦ với người bảo vệ, bà nhớ đều mang bao, không có khả năng mang thai.
Chẳng lẽ là hôm đó?
Ngoại trừ ngày trúng thuốc hôm đó hắn bắn bên trong, còn lại đều là rút ra bắn hoặc là mang bao.
Tinh thần Cố Uyển Như không yên, bữa sáng cũng không ăn, lái xe đến chỗ bác sĩ Lâm chỉ phương pháp chữa bệnh cho Diệp Lệ Thành ngày trước.
“Chúc mừng Diệp phu nhân, mang thai một tháng rưỡi.” Bác sĩ Lâm cười tủm tỉm chúc mừng nói.
Vừa dứt lời, Cố Uyển Như kinh hô ra tiếng, “Sao có thể!?”
Một tháng rưỡi, tính thời gian thế nào cũng không khớp, chẳng lẽ là hắn bắn trộm?
Cả suy nghĩ và thể xác Cố Uyển Như đều mệt mỏi ứng phó bác sĩ Lâm và hộ sĩ chúc mừng, ra khỏi cửa phòng khám thì lập tức gọi điện thoại hỏi bảo vệ.
“Cậu trộm bắn tinh vào tôi đúng không?”
“Không có, sao bà có thể nghĩ như vậy…”
Cố Uyển Như bình tĩnh nói, “Tôi mang thai, một tháng rưỡi.”
“Thật sao!?”
Giọng hắn vui mừng kinh ngạc, trong lòng Cố Uyển Như hiểu rõ, cố ý nói, “Cậu đừng cao hứng quá sớm, tôi muốn xoá sạch.”
Bảo vệ nóng nảy, hắn phải dựa vào đứa bé để nắm chuôi Cố Uyển Như, vội khuyên bà, “Đứa bé cũng là một sinh mệnh, người sinh ra, tôi sẽ nuôi…”
Cố Uyển Như hừ lạnh một tiếng, “Còn nói không phải cậu.”
Song thấy bảo vệ nhẹ nhàng như vậy đã thừa nhận con của mình, trong lòng cũng có an ủi, ít nhất trong lòng hắn có bà.
Vốn tưởng rằng bảo vệ thô tục không thích hợp với mình, nhưng hơn hai tháng ở chung Cố Uyển Như quả thật tìm được cảm giác yêu đương từ trên người hắn.
“Cậu nghe này, hiện tại tôi không thể ly hôn, sang năm Lâm Lâm phải thi đại học, cho tôi thời gian một năm, chờ Lâm Lâm vào đại học tôi sẽ ly hôn…” Cố Uyển Như nói kế hoạch của mình cho bảo vệ, không ngờ hắn một chữ cũng nghe không lọt, cả đầu óc đều xoay quanh hai chữ ly hôn.
Ly hôn là không có khả năng, ly hôn rồi, hắn còn dựa vào bà làm cái gì? Trong lòng hắn lạnh lùng nói, hắn phải nghĩ cách mới được.
Đêm đó, bảo vệ ngủ lại biệt thự, hắn ôm bả vai Cố Uyển Như mê hoặc bà, “Uyển Như, bây giờ mà ly hôn thì tiện nghi cho Diệp Lệ Thành, Diệp gia có quyền thế, hơn nữa em có thai trước, một khi thưa kiện cũng không có nhiều phần thắng, em cũng không muốn con của chúng ta phải thua ở vạch xuất phát, chi bằng chúng ta tương kế tựu kế.”
Có lẽ là hoài thai, có lẽ là đang trong giai đoạn yêu đương mù quáng, chỉ số thông minh của Cố Uyển Như giảm xuống không ít, bà thế mà không nghe ra ý trong lời hắn nói, còn tưởng rằng hắn quả thật suy nghĩ vì con của bọn họ.
“Em chứng minh đứa con trong bụng là của Diệp Lệ Thành.” Bảo an nói ra mưu kế của mình.
“Không có khả năng, em và Lệ Thành đã thật lâu không cùng phòng.” Cố Uyển Như phủ quyết nói, “Hơn nữa đứa bé đã hơn một tháng, dù cho bây giờ cùng phòng với anh ấy, thời gian cũng không khớp.”
Cố Uyển Như nhíu nhíu mày, đột nhiên ý thức được chỗ không đúng, “Anh nguyện ý để em và Lệ Thành lên giường?”
“Làm sao thế được, em là người phụ nữ của anh.” Bảo vệ nhanh chóng cứu vớt, “Là giả bộ lên giường.”
“Khiến hắn cho rằng hai người đã thật sự ngủ chung.”
Bảo vệ tiếp tục tẩy não cho bà, “Nếu thành công thì xem như không có chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, đến lúc đó nếu ly hôn cũng có thể chia đôi tài sản, có con còn có thể nhận được phí nuôi dưỡng.”
“Hơn nữa, không phải em nói hắn nɠɵạı ŧìиɧ sao? Anh có thể đi theo hắn thu thập chứng cứ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau dọn ra nước ngoài không ai biết nuôi con…”
Cố Uyển Như do dự, mang thai và yêu đương hai thứ chồng lên nhau, dung lượng não thật sự không đủ dùng, bảo vệ nhân cơ hội châm ngòi thổi gió cổ xuý, mặc kệ tốt xấu dụ dỗ Cố Uyển Như gật đầu.
Cố Uyển Như trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói, “Thứ bảy đi, thứ bảy này Lục gia sẽ có một buổi liên hoan, đến lúc đó anh chuẩn bị thuốc mê, em sẽ nói cho anh tên khách sạn trước.”
Bảo vệ đồng ý, ở lúc bà không nhìn thấy lộ ra một nụ cười đã thực hiện được.
Ha ha, đàn bà chính là đàn bà, so với hắn nghĩ còn dễ cắn câu hơn nhiều.
***
Từ khi Diệp Lệ Thành có căn cứ hẹn hò tuyệt vời 805, thỉnh thoảng sẽ trốn việc tới đây thao Thẩm Ngữ, theo thời gian trôi qua, anh càng ngày càng có xu thế làm càn, thậm chí đưa mắt nhìn về phía phòng học.
Vốn kế hoạch đêm nay là đến phòng học chơi thầy trò play, lúc lâm thời lại nhận được điện thoại của anh hai, bảo anh mang Thẩm Ngữ tới chơi vài trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mười giờ hai mươi phút tối, Diệp Lệ Thành mang theo Thẩm Ngữ tiến vào một quán bar ngầm, quán bar có hai tầng, giữa tầng thứ nhất là một sân nhảy hình tròn lớn, tầng thứ hai tương đương với phòng vip, làm thành hành lang dài hình tròn, ở giữa vừa lúc có thể nhìn thấy sân nhảy nhỏ hình tròn.
Hành lang dài bị ngăn thành nhiều gian ghế lô, ghế lô đối diện với sân nhảy kia có thể nhìn từ trong ra bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong do kính thủy tinh đặc thù.
Diệp Dập Thành bao gian ghế lô có tầm nhìn tốt nhất trong đó.
Dọc theo đường đi Thẩm Ngữ dựa sát vào gần Diệp Lệ Thành, căn bản không dám nhìn loạn, mới vừa đi vào ghế lô Chu Chấn Nam ngay tức khắc bĩu môi, ý bảo anh lại đây, “Này, nhìn bên dưới.”
Diệp Lệ Thành nhìn chăm chú bên dưới, một đám nam nữ quần áo hở hang đứng ở sân nhảy hôn nồng nhiệt, vuốt ve, thậm chí làʍ t̠ìиɦ theo nhạc.