Thẩm Ngữ

Chương 52: Thuốc ᛕích ᗪu͙ƈ (nửa H)

Diệp Dập Thành nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới lầu 17, em trai anh vẫn luôn dặn dò anh xem chừng Thẩm Ngữ, mới ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Cố Uyển Như đi vào một căn phòng, bởi vì góc độ nhìn nên không thấy được là phòng số mấy, Diệp Dập Thành vừa định đi qua xem, còn chưa bước thì Cố Uyển Như đã vội vàng đi ra từ bên trong.

Diệp Dập Thành nghiêng người dán ở trên tường đợi vài phút mới đi qua xem số phòng.

7011.

Diệp Dập Thành như suy tư nhếch lên đuôi lông mày, khóe miệng gợi lên ý cười sâu xa.

Ba người cùng làm?

Trong đầu Diệp Dập Thành hiện ra cảnh lần trước trong lúc lơ đãng nhìn thấy đầu ngực hồng nhạt, trong lòng ngứa ngáy, nếu em trai anh chịu chấp nhận, thì thật ra anh muốn nếm thử mùi vị Thẩm Ngữ.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại rất nhanh anh đã dẹp bỏ cái suy nghĩ này, Cố Uyển Như tuyệt đối sẽ không đồng ý, chẳng lẽ là đi bắt gian?!

Em trai anh thuê phòng cho Thẩm Ngữ, vốn định trong lúc cấp bách dùng chút thời gian mây mưa một phen, không ngờ lại bị Cố Uyển Như phát hiện, lúc này mới có một màn trước mắt. Não Diệp Dập Thành vừa suy diễn ra tiết mục bắt gian, anh quyết định thuê phòng bên cạnh, có gì thì trợ giúp cho thằng em.

Trở lại trong phòng, Diệp Dập Thành hơi suy tư, gọi người phục vụ đến mở cửa phòng 7011.

Trong phòng rất an tĩnh, Diệp Dập Thành nhìn chung quanh cũng không phát hiện ra Thẩm Ngữ, vừa định rời đi thì đột nhiên dừng lại bước chân.

Anh nghe được tiếng hít thở nặng nề.

Bước chân Diệp Dập Thành lướt nhẹ, theo tiếng vang tìm thấy một cửa phòng, đó là một gian phòng phụ.

Cửa phòng ngủ phụ được làm theo kiểu cửa kéo kiểu Nhật, tiếng ròng rọc lăn rất nhỏ, cánh cửa hoàn toàn bị mở ra, một cơ thể nữ kẹp lấy tấm chăn cọ xát lộ ra trước mắt anh.

Cánh tay và phần lưng trần trụi của cô lộ ra màu hồng nhạt, môi đỏ khẽ mở phun ra tiếng hít thở nhè nhẹ mê người.

Bụng Diệp Dập Thành căng thẳng, không cách nào kháng cự tiến lên bế cô lên.

Thân thể Thẩm Ngữ nóng như cái bếp lò, tham lam mà dán ở trên tơ lụa áo sơmi mang theo chút lạnh lẽo của anh, giống như mèo con dùng gương mặt cọ loạn trước ngực, “Ưm…”

Cô phát ra tiếng thở thỏa mãn, môi khẽ nhếch lộ ra hàm răng trắng tinh, Diệp Dập Thành có thể nhìn thấy cái lưỡi thẹn thùng bên trong, giống hệt con mèo mà Tô Hoa nuôi.

Giọng Diệp Dập Thành bất giác mà ôn nhu, “Vừa ôm đã thoải mái sao?”

Hiển nhiên cô không cách nào đáp lại, chỉ ưm một tiếng thoải mái theo bản năng, Diệp Dập Thành ngược lại cho rằng cô đang trả lời anh.

Diệp Dập Thành ôm cô về phòng mình, đi vào phòng tắm nhúng ướt khăn lông để cô hạ nhiệt độ.

Tuy rằng còn chưa rõ mục đích cô tiếp cận em trai, chẳng qua nếu em anh thích, thì người làm anh như anh cũng không nên quá phận.

Ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Thẩm Ngữ duỗi tay xuống đùa bỡn hoa huyệt, làn váy sa mỏng bị vén lên cao, cô không biết tự an ủi, chỉ biết cách qυầи ɭóŧ xoa âʍ ɦộ lung tung, gãi không đúng chỗ ngứa làm cô gần như muốn khóc thành tiếng, bất lực gọi Diệp Lệ Thành, “Thúc thúc, thúc thúc…”

Trong lòng anh rất rõ ràng người cô kêu chính là Diệp Lệ Thành, nhưng dươиɠ ѵậŧ Diệp Dập Thành vẫn bất tri bất giác mà ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh tối tăm, trong tay cầm một tấm khăn ướt, cô lại cố tình không tự biết, rêи ɾỉ giống như mời gọi anh, “Tiểu Ngữ khó chịu, thúc thúc, người làm con đi…”

Biết rõ cô bị hạ dược, Diệp Dập Thành lại giống như bị mê hoặc, thanh âm nghẹn ngào, “Làm thế nào?”

Thẩm Ngữ tách ra đùi, một lóng tay đẩy ra qυầи ɭóŧ, lộ ra u cốc thiếu nữ không chút lông mao, “Nơi này, nơi này khó chịu…”

Ngón tay Thẩm Ngữ trúc trắc để ở khe hở vuốt ve hạt le, âʍ ɦộ múp míp trắng nõn phủ đầy dâʍ ɖị©ɧ.

Ánh mắt Diệp Dập Thành dần sâu hơn, trẻ con bây giờ phát dục tốt như vậy sao?

Cô so với con trai lớn của anh còn nhỏ hơn hai tuổi, thân thể non nớt như vậy, anh rất ít chạm vào.

Một là chưa bao giờ thao nên quá mức trúc trắc để làʍ t̠ìиɦ, cũng không có hương vị thành thục của phụ nữ, hai là không có đề tài chung với những cô gái mười mấy tuổi, trong quá trình thao cũng không có lạc thú gì nhiều.

Song Thẩm Ngữ lại không như thế, cô mới mười sáu thì thân thể đã bị đàn ông khai phá đến mức thành thục, ở trong chuyện tìиɧ ɖu͙© cũng không ngây ngô, huyệt lại vẫn có thể giữ vẻ trắng nõn của xử nữ, càng khó hơn chính là, hoa huyệt thoạt nhìn càng non nớt, so với hoa huyệt của bạn nữ khi anh mười lăm tuổi lần đầu tiên cùng lén nếm thử trái cấm kia còn nhỏ hơn.

Diệp Dập Thành chậm rãi đưa ngón tay vào giữa hai chân cô…

***

Cùng lúc đó trong phòng 7011.

Cố Uyển Như thay đổi tác phong vốn lãnh đạm, nhẹ nhàng hôn lấy môi mỏng Diệp Lệ Thành, “Lệ Thành, em muốn anh.”

Anh theo bản năng quay đầu đi, biểu tình có chút cứng đờ, cầm vai Cố Uyển Như đẩy xa ra nửa cánh tay, “Uyển Như, anh không có cảm giác.”

“Vẫn không cương được sao?” Cố Uyển Như nheo đôi mắt, không chú ý biểu tình của chồng, đôi tay để trên cổ anh, nhỏ nhẹ hôn lên cổ anh, “Không sao, chúng ta thử lại.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, vậy mà anh lại càng quen với hương hoa tự nhiên của Thẩm Ngữ, cả người vợ là mùi nước hoa xa xỉ khiến anh choáng váng cả đầu.

“Đừng như vậy, Uyển Như, em biết anh không muốn làʍ t̠ìиɦ.” Diệp Lệ Thành lảo đảo lui về phía sau né tránh cái hôn nóng ướt của vợ, Cố Uyển Như lại càng quyết tâm nhất định phải xảy ra quan hệ với anh.

Đôi tay vòng qua tấm lưng dày rộng, lấy ra từ vòng tay một cái bao con nhộng trong suốt nắm trong lòng bàn tay, bao con nhộng chứa thuốc kí©ɧ ɖụ©, nếu như chồng còn không cương cứng, bà đành phải bóp bao con nhộng bôi thuốc kí©ɧ ɖụ© trên dươиɠ ѵậŧ anh.

“Nhưng mà Lệ Thành à, chúng ta là vợ chồng, làʍ t̠ìиɦ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Chung quy Diệp Lệ Thành vẫn bị trách nhiệm vô hình trói buộc, Cố Uyển Như vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, anh không có lý do gì để cự tuyệt vợ cầu hoan.

Có thể là những lời nói lúc trước của vợ để lại khúc mắc cho anh, trong lòng anh quả thật kháng cự việc Cố Uyển Như đυ.ng vào, mặc kệ Cố Uyển Như vuốt ve như thế nào, đồ vật kia trước sau vẫn mềm oặt.

Cố Uyển Như khẽ cắn môi, nhịn xuống thói sạch sẽ hai ngón tay nắm con trùng thịt móc ra từ khóa quần.

Diệp Lệ Thành nhìn thấy biểu tình cố nén kia của vợ trong lòng càng thêm nghĩ rằng Thẩm Ngữ tốt, ngăn lại tay vợ, “Đừng làm nữa, anh không muốn làm.”

Làm gì có thói sạch sẽ, rõ ràng là không đủ yêu.

Lấy Thẩm Ngữ nói xem, đừng nói là chạm vào, cả khi anh nói lời lạnh nhạt với cô, cô cũng chịu ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ vì anh khơi thông ống dẫn tinh, trái ngược với bây giờ, lòng anh nghiêng về bên nào hơn dùng mắt là có thể thấy rõ.

Cố Uyển Như rối rắm muốn hạ thấp tư thế giúp anh khẩu giao, sau khi suy nghĩ một phen cuối cùng vẫn từ bỏ. Bà có sự thanh cao của mình, quyết không cho phép bản thân làm loại hành vi không hề có chút tôn nghiêm này để lấy lòng đàn ông.

Bà dùng móng tay chọc vỡ bao con nhộng, đem nước thuốc kí©ɧ ɖụ© để trong lòng bàn tay rồi cầm lấy gậy thịt của anh, Diệp Lệ Thành lập tức phát hiện không thích hợp, nhanh chóng đứng lên đẩy ngã Cố Uyển Như trên mặt đất.

Anh cúi đầu xem xét, trên dươиɠ ѵậŧ là dịch nhầy trong suốt, cắn răng lạnh lùng nói, “Em  bôi cho anh cái gì?!”

“Là thuốc trợ hứng.” Cố Uyển Như si ngốc, “Lệ Thành, như vậy chúng ta mới có thể có con.”

“Con, con, ngoại trừ con thì em không thể nghĩ đến chuyện khác sao? Rốt cuộc là em thích anh, hay là thích cái danh Diệp phu nhân này?” Diệp Lệ Thành không thể nhịn được nữa lạnh giọng chất vấn vợ.

“Em, em đương nhiên là thích anh, nhưng em cũng muốn có một đứa con trai thuộc về em và anh.”

“Cho nên, anh chỉ là công cụ để em sinh con trai.” Từng lời Diệp Lệ Thành như có đao, anh lau khô dịch nhầy, sửa sang lại quần áo, “Uyển Như, anh không biết cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ đi xuống thế nào nữa.”