Hiện tại vẫn còn là giờ nghỉ, có bán rất nhiều đồ ăn khuya, thật vất vả mới tới lượt cô, một phần cháo cuối cùng cũng bán hết rồi, chỉ còn cơm gà, Thẩm Ngữ đành bất đắc dĩ mua một phần.
Cơm gà khô cằn đối với cô mà nói không có bất cứ hứng thú ăn nào, nhưng bụng quả thật đói, đành phải căng da đầu mà ăn.
Thẩm Ngữ tìm một góc ngồi xuống, người đi theo sau cũng ngồi xuống đối diện.
Cô ngẩng đầu nhìn, là Khương Tá.
“Cậu cũng tới ăn khuya à?”
Khương Tá gật đầu, bá đạo đem sủi cảo của mình đẩy cho cô, cậu lại lấy phần cơm của cô, “Cậu ăn cái này đi.”
Cậu nhìn thấy Thẩm Ngữ mua cơm.
“Cậu không thích sủi cảo sao?” Thẩm Ngữ hỏi.
Nếu không phải cô lười xếp hàng lần nữa, cô cũng sẽ chọn sủi cảo.
“Thân thể cậu không thoải mái.”
Khương Tá lời ít mà ý nhiều, lấy chiếc đũa mở miệng ăn.
Trong lòng Thẩm Ngữ ấm áp, thật lòng nói, “Cảm ơn cậu.”
Gương mặt cậu thiếu niên nóng bỏng, mất tự nhiên nói, “Không có gì.”
Trường Thập Tam quy định nghiêm cẩn, rất ít khi có nam nữ đơn độc ngồi cùng bàn ăn cơm, bàn ăn của Thẩm Ngữ rất nhanh liền trở thành tiêu điểm của mọi người.
Thêm nữa Thẩm Ngữ ở trong trường danh tiếng rất lớn, không ít nữ sinh nói thầm ở sau lưng là nữ thần băng sơn hẹn hò bạn trai. Càng có người vô cùng hiểu chuyện chụp lén ảnh bọn họ ăn cơm đăng trong confession của trường, trong lúc nhất thời dọa cho toàn trường chú ý.
Diệp Lâm Lâm cầm điện thoại không có gì bất ngờ bào chữa, hung tợn đáp: Lời đồn! Thẩm Ngữ độc thân! Tôi là bạn cùng lớp cậu ấy.
Phía dưới lập tức có người trả lời: Tôi cũng là bạn cùng lớp cậu ấy, tôi có thể chứng minh hai người bọn họ ở bên nhau.
Tiếp theo có người mượn lầu trên đáp: Hơn nữa là do chủ nhiệm tự mình tác hợp.
Tiếp theo một dãy +1…
Diệp Lâm Lâm nghiến răng, hàm răng như muốn bị cắn nát.
Đương sự lại giống như không có việc gì vùi đầu học tập, làm mọi người không còn ý bát quái.
***
Gara, Cố Uyển Như giữ tay Diệp Lệ Thành, “Tối hôm qua sao anh không nghe điện thoại?”
“Uống say, trực tiếp lên phòng ngủ.”
Vốn dĩ Cố Uyển Như thích nhất thái độ trực tiếp xong xuôi này của chồng, hiện giờ ngược lại biến thành là chán ghét nhất.
Từ sau khi trở về suốt hai ngày, không ở cùng phòng, cũng trở nên trầm mặc rất nhiều. Cố Uyển Như không cách nào nhẫn nại nói, “Lệ Thành, chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?” Người đàn ông còn không ý thức được quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra biến hóa.
“Anh không cảm thấy, quan hệ giữ chúng ta thay đổi sao?”
Anh cau mày tự hỏi thay đổi chỗ nào.
Cố Uyển Như nói thẳng, “Là bởi vì Thẩm Ngữ sao?”
“Vì sao em nghĩ vậy?” Diệp Lệ Thành đi vào thang máy.
“Em cũng không biết, nhưng mà trực giác nói cho em biết, nhất định là cô ta.” Cố Uyển Như nhìn vào đôi mắt anh nói, “Lệ Thành, anh nói thật cho em, là bởi vì em để con bé trị liệu cho anh, anh không vui phải không?”
“Không có, em đừng nghĩ nhiều.” Diệp Lệ Thành trả lời.
Cố Uyển Như lớn mật hỏi ra miệng, “Vậy, là anh thích con bé sao?”
“Vì sao hỏi như vậy?”
Khiến Cố Uyển Như không thể tưởng được chính là chồng trước sau vẫn một thái độ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm bà cảm thấy xa lạ.
Không, bà không thích chồng mình không hề tức giận như vậy!
Cố Uyển Như muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc Diệp Lệ Thành, cố ý châm chọc anh, “Chẳng lẽ không phải? Cả ngày hôm qua anh đều ở bên ngoài, ai biết anh làm cái gì.”
Diệp Lệ Thành nhìn bà thật sâu, “Được, anh liền làm như em mong muốn.”
Rồi sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi thang máy.
“Anh có ý gì?”
“Không phải em muốn kết quả này sao?” Ngữ khí Diệp Lệ Thành bình đạm, “Ngay từ đầu là em để con bé tới, hiện tại lại nhiều lần hoài nghi anh và con bé ở bên nhau.”
“Được, anh liền đi tìm con bé, em vừa lòng chứ?”
Trong lòng Diệp Lệ Thành cũng bực bội, anh biết chính anh nɠɵạı ŧìиɧ là không đúng, nhưng rõ ràng là bà liều mạng đem anh đẩy cho Thẩm Ngữ, giờ phút này lại bày ra vẻ vô tội tới chất vấn anh.
Cố Uyển Như bị thái độ không sao cả của anh chọc giận, bộ dáng điển nhã ngày thường mất hết, “Còn không phải là vì anh! Thân là một người đàn ông cả cứng cũng không cứng lên được, anh bảo em làm sao mang thai đây? Anh bảo em làm sao ở nhà các người ngẩng đầu lên được!?”
“Đủ rồi!”
Hai mắt Diệp Lệ Thành đỏ đậm, nắm tay nắm chặt, hô hấp thô nặng biểu hiện đang nhịn xuống tức giận, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như sư tử bạo nộ.
Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng người được bên gối trào phúng năng lực tìиɧ ɖu͙© của mình.
Cố Uyển Như lảo đảo lui lại mấy bước, đỡ lấy vách tường ánh mắt hoảng sợ.
Người đàn ông nhịn đến gân xanh trên trán nhô lên, cuối cùng cũng chỉ thất vọng mà liếc nhìn vợ một cái, xoay người đi ra cửa.
Cố Uyển Như men theo vách tường xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chìa khóa trên tủ giày, không biết suy nghĩ cái gì.
Tâm tình Diệp Lệ Thành phiền muộn, dọc theo con đường phi như bay.
Lời vợ nói chính thức đâm lòng anh bị thương, hóa ra anh ở trong lòng bà, chỉ là một công cụ sao?
Đàn ông cũng có một mặt yếu ớt, chẳng qua phần lớn thời gian đều ẩn giấu. Lúc này Diệp Lệ Thành chỉ muốn ôm Thẩm Ngữ một cái, muốn nhận lấy chút ấm áp ở trên người cô.
Lúc ở trường học thông thường Thẩm Ngữ đều luôn tắt máy, hôm nay không biết như thế nào, cô phá lệ không tắt máy.
Tiết tự học buổi tối học được một nửa, Thẩm Ngữ chợt nhận được tin nhắn.
Cố Uyển Như: Còn nhớ hợp đồng kia không? Tôi muốn cô thực hiện một nhiệm vụ cuối cùng.
Trong lòng Thẩm Ngữ là một mảnh hỗn loạn, run rẩy ấn phím: Nhiệm vụ gì?
Tin nhắn rất nhanh trả lời: Mấy ngày nữa gặp mặt nói.
Lòng Thẩm Ngữ trào ra dự cảm bất an, trong lúc nhất thời cả đầu trống rỗng.
Đần độn học xong tiết tự học, trên đường về nhà Thẩm Ngữ vẫn luôn suy đoán Cố Uyển Như muốn cô thực hiện nhiệm vụ gì, thế nên khi mở đèn phòng khách cũng không phát giác khác thường.
Diệp Lệ Thành đi đến trước mặt cô, “Nghĩ cái gì vậy?”
Thẩm Ngữ giật mình lui ra sau vài bước.
“Làm sao vậy?” Anh đem cô ôm trong lòng ngực, da thịt trực tiếp chạm nhau làm cảm xúc trong anh dần bình thản.
Thẩm Ngữ do dự một hồi lâu mới nói, “Người ngồi xuống nghe con nói.”
“Kỳ thật con và dì Cố có ký một cái hợp đồng.”
“Hợp đồng gì?”
“Là… Về người.” Thẩm Ngữ cẩn thận nhìn nhìn anh, ấp a ấp úng nói, “Là hợp đồng giúp người trị liệu.”
Diệp Lệ Thành gật đầu, Cố Uyển Như từng nói với anh chuyện xảy ra, ký hợp đồng hẳn là cũng ở trong đó.
“Đêm nay, dì nói với con, muốn con hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Con cũng không biết, dì nói mấy ngày nữa sẽ gặp mặt nói cho con.”
“Vậy thì đừng nghĩ nhiều, đừng sợ, mọi việc đã có ta ở đây.” Diệp Lệ Thành trấn an vỗ nhẹ lưng cô.
Thẩm Ngữ miễn cưỡng cong nhẹ khóe miệng, trong lòng vẫn bất an như cũ.
Sau đó, cô bị ôm vào phòng tắm, Diệp Lệ Thành nhấp môi mỏng, “Bé con ngoan đừng sợ, có thúc thúc ở đây, cô ấy có nhắn lại thì nhớ nói cho ta biết, hiểu chứ?”
“Không cần gạt ta, không nên tự mình khiêng lấy, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác.”
Sương khói mờ mịt nơi phòng tắm, trong bồn tắm, một cơ thể trắng nõn nhỏ xinh dựa vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông. Diệp Lệ Thành ôm lấy bả vai cô, bàn tay vuốt lưng cô ôn nhu trấn an, xua tan nỗi bất an và sợ hãi của cô.
Mấy ngày nay tinh thần Thẩm Ngữ vẫn không chút nào thả lỏng, không chờ nghe nhiệm vụ của Cố Uyển Như, một sự kiện khác tới khiến cô trở tay không kịp.
Học sinh trường Thập Tam không biết lấy ở đâu được mấy video và hình chụp, hình chụp là một cô gái bị đè ở cửa sổ sát đất làʍ t̠ìиɦ, trọng điểm chính là cô gái kia mặc đồng phục của trường, vì vậy không đến một buổi sáng đã điên cuồng truyền lưu sang các lớp khác.