Thẩm Ngữ vừa kinh vừa sợ, vội vàng la lên, "Thúc thúc đứng lên trước, Tiểu Ngữ mang người đi tìm toilet được không?"
Diệp Lệ Thành bất mãn chặn lại cô gái nhỏ lộn xộn, dùng dươиɠ ѵậŧ cương cứng cắm vài cái, "Tiểu Ngữ ngốc, đây là toilet."
Ngữ khí kia còn rất đắc ý.
"Thúc thúc thông minh nhất, cái toilet này nhỏ quá, chúng ta đổi cái lớn hơn có được không?" Thẩm Ngữ không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, sợ anh thật sự tiểu ở trong huyệt mình.
Diệp Lệ Thành rất hưởng thụ, nhưng lại không có rút ra, cánh tay vòng qua eo cô nhấc lên, giống như động vật giao phối bước từng bước nhỏ, "Toilet lớn ở đâu?"
Thẩm Ngữ cơ hồ bị dươиɠ ѵậŧ anh tra tấn hỏng rồi, mạnh mẽ kéo thân thể đau nhức, dẫn anh đi vào toilet, "Ở đây."
Cô mở nắp bồn cầu, "Rút ra, toilet ở đây."
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm bồn cầu, biểu tình nghiêm túc, dường như đang tự hỏi lời cô nói. Thẩm Ngữ chuẩn bị khuyên bảo lần nữa, đột nhiên một dòng nước bắn nhanh trong cơ thể cô, dòng nước so với tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn mạnh hơn, thời gian lại dài.
Thẩm Ngữ hoảng sợ vô cùng, bất chấp xúc phạm tới anh, khuỷu tay đánh ra sau trúng anh.
Diệp Lệ Thành rên thành tiếng, cánh tay ôm cô càng dùng sức, khiến Thẩm Ngữ không thể động đậy.
Cô khóc lóc cầu xin anh, "Đừng tiểu, đừng tiểu bên trong, ư ư, thúc thúc đừng tiểu."
Người đàn ông ngại cô ồn ào, che lại miệng cô, phần eo giống như thao huyệt thọc vào thật sâu, chạm đến hoa tâm, đồng thời nướ© ŧıểυ mạnh mẽ kịch liệt phun tới cổ tử ©υиɠ của cô, loại cảm giác kỳ lạ này là xưa nay chưa từng có.
Thẩm Ngữ nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, cô vì chính mình mà cảm thấy vô cùng thẹn, bị nướ© ŧıểυ bắn ra kɧoáı ©ảʍ, cô đã không cách nào nhìn thẳng thân thể của mình. Nhưng mà, chuyện khiến cô thật sự tan vỡ đến, anh nảy sinh ác độc toàn gậy thịt thẳng tiến, qυყ đầυ không ngừng bắn ra nướ© ŧıểυ chen vào tử ©υиɠ, nướ© ŧıểυ nóng bỏng khiến cô lên đến cao trào.
Thẩm Ngữ khóc lóc, co rút run rẩy, mặc kệ nội tâm kháng cự thế nào, thân thể lại ép buộc cô thừa nhận, chính mình dâʍ đãиɠ đến mức cả nướ© ŧıểυ cũng có thể khiến cô cao trào.
Anh tiểu xong một giọt cuối cùng mới thống khoái buông cô ra, Thẩm Ngữ run rẩy dựa vào trên tường, nướ© ŧıểυ từ khe hở chân róc rách chảy ra.
Mặc kệ là cô muốn phủ nhận hay không, sự thật đã phát sinh, điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là ý thức Diệp Lệ Thành còn chưa thanh tỉnh, hơn nữa nướ© ŧıểυ trên người làm cô không thể không vật dậy tinh thần tắm rửa sạch sẽ. Cô gái nhỏ vừa khốn vừa mệt, sau khi đơn giản lau hạ thể anh thì kéo anh trở lại giường ngủ, căn bản không rảnh nghĩ nhiều rối rắm.
***
Sáng sớm, đầu Diệp Lệ Thành đau như muốn nứt, không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra cái gì, anh chỉ nhớ anh ba vẫn luôn rót rượu cho anh, chuyện sau đó đều không nhớ.
Cô đưa lưng về phía anh ngủ ở một bên, tóc dài đen nhánh phủ kín phần lưng trơn bóng, trên mông thịt tuyết trắng là mảng lớn vệt đỏ thật lâu chưa tan, anh thương tiếc đem tóc đẹp vén sau tai, năm vệt ngón tay hồng nơi cổ làm anh cả kinh.
Đây là do anh véo?
Diệp Lệ Thành quan sát thân thể cô, hai đỉnh đồi che kín vết bầm tím, ngực trướng lớn rõ ràng là bị người ta dùng lực liếʍ mυ'ŧ, nơi riêng tư sưng đỏ, cửa động còn sót lại vài dòng dịch trắng, là bộ dáng bị người ta thao.
Anh duỗi tay sờ cái trán cô, độ ấm bình thường, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Lệ Thành rời giường nhúng khăn lông giúp cô chà lau thân thể, để cho cô ngủ thoải mái một chút. Có lẽ là do Thẩm Ngữ quá mệt mỏi, trừ bỏ khi chà lau nơi riêng tư bị chà đạp đến sưng đỏ có ưm vài tiếng, thì cũng không có động tác khác.
Diệp Lệ Thành vội vàng tắm rửa, cầm điện thoại gọi cho anh ba.
Lúc này anh mới phát hiện điện thoại của mình thế nhưng lại tắt máy, lúc khởi động máy lại thì nhảy ra mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Cố Uyển Như.
Diệp Lệ Thành không có tâm trạng giải thích với bà, trước gọi điện thoại cho Diệp Dập Thành dò hỏi tình huống tối hôm qua.
"Em uống say, cô ấy đỡ em trở về ngủ."
"Chỉ như vậy thôi?"
"Ừ."
Diệp Lệ Thành nhíu mày, "Trên cổ cô ấy có vết bầm."
Diệp Dập Thành bất động thanh sắc, "Em thích như vậy sao?"
Diệp Lệ Thành lắc lắc đầu, "Em không nhớ rõ, nhưng em dám chắc sẽ không làm chuyện như vậy với cô ấy."
Chu Chính Nam từng dặn dò, anh rất ít khi nặng tay, huống chi anh cũng không có khuynh hướng ngược đãi.
"Chờ sau khi cô ấy tỉnh hỏi một chút chẳng phải sẽ biết?" Diệp Dập Thành buông nĩa, lấy khăn giấy lau khóe miệng, "Anh để phòng bếp hầm một chén cháo, em chờ cô ấy tỉnh lại thì gọi người đưa lên đi."
Diệp Lệ Thành thất thần đáp.
Sau khi ăn xong, Diệp Lệ Thành về phòng, Thẩm Ngữ còn đang ngủ say, trong lúc ngủ mơ đôi mày vẫn luôn không dãn ra.
Là chính anh làm cô thống khổ như vậy sao? Nhất định là cô rất đau...
Diệp Lệ Thành hối hận đêm qua mê rượu, đối với cô càng thêm đau lòng.
Lúc Thẩm Ngữ tỉnh lại đã là giữa trưa, Diệp Lệ Thành nhanh chóng sai người lấy cháo đi lên.
Không chờ Thẩm Ngữ thanh tỉnh, anh đột nhiên ôm lấy cô, ngữ khí ôn nhu, "Thực xin lỗi."
"Là ta quá thô bạo, ta cam đoan với con, sau này sẽ không bao giờ uống say."
Thẩm Ngữ nghĩ đến đêm qua, hừ hừ nói, "Tối hôm qua người quá xấu rồi!"
"Đúng, đúng là ta không đúng, phạt ta tiền lương đều nộp cho con."
Môi Thẩm Ngữ mấp máy vài cái, "Thế, đó là do vợ quản, cho con làm cái gì."
Diệp Lệ Thành gõ gõ đầu cô, "Chơi xấu đúng không, không nhớ rõ ai nói ta là Trư Bát Giới cõng vợ à? Ta cõng chính là vợ của ta."
"Con đây không cần." Thẩm Ngữ ngạo kiều quay đầu đi, "Con mới bao nuôi người."
"Vậy chúng ta trao đổi tiền lương thế nào?" Diệp Lệ Thành cười nói, "Ta cho con trước, chờ khi con tìm được công việc thì cho ta, được chưa?"
Thẩm Ngữ nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng nghĩ thông, vẫn cố nói, "Vậy đến lúc đó người nhất định phải lấy nha, không được quỵt nợ."
"Nhất định lấy." Diệp Lệ Thành nghẹn cười trong lòng, chấp niệm muốn nuôi anh của cô làm sao lại sâu như vậy?
Đúng lúc, cháo đưa lên tới, Diệp Lệ Thành ôm cô đến phòng tắm, "Tắm rửa trước rồi đi uống chút cháo."
Hai người ở khách sạn nán lại cả ngày chủ nhật, cho đến buổi chiều mới trở về.
Thẩm Ngữ không trở lại khu biệt thự, mà trở về tiểu khu Phong Diệp.
Diệp Lệ Thành vốn định đưa Thẩm Ngữ đến trường học, Thẩm Ngữ lại cự tuyệt, "Hôm nay Lâm Lâm ở nhà, người quên sao?"
"Thúc thúc ở cùng con cả ngày, con đã rất thỏa mãn rồi."
"Cho nên, người đi gặp Lâm Lâm đi, cậu ấy cũng cần người."
Sự rộng lượng của cô làm Diệp Lệ Thành càng nhớ kỹ, không buông tha mà hôn cô, "Đêm nay để Trần Phi đi đón con, đừng ngủ, chờ ta qua."
Thẩm Ngữ cười hôn lại anh, "Vâng."
Diệp Lệ Thành vội vàng chạy về trong nhà, cách thời gian Diệp Lâm Lâm về trường còn sớm một chút, Diệp Lệ Thành chủ động nhắc tới việc cả nhà đi ra ngoài ăn cơm, rồi đưa Diệp Lâm Lâm về trường.
Cha tự mình đưa cô đến trường học khiến cô phi thường vui vẻ, mừng rỡ một đường đều nói chuyện xảy ra ở trường học, chọc bọn họ cười không ngừng.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ vượt qua một buổi chiều.
Thẩm Ngữ về đến nhà liền vùi đầu ngủ, một giấc ngủ liền ngủ đến 18 giờ 50 phút mới rời giường đến trường.
Nơi riêng tư của cô còn còn đau nên không đạp xe đạp, giống như ốc sên chầm chậm đi đến phòng học.
Thẩm Ngữ còn chưa ăn bữa tối, sau khi kết thúc tiết thì xin chủ nhiệm lớp cho mười phút đi ăn tối. Thành tích cô tốt, tính tình cũng tốt, chủ nhiệm lớp cũng sẽ không khó xử, còn cố ý cho cô kéo dài thêm năm phút đồng hồ.
Trong mắt trong lòng Khương Tá đều là Thẩm Ngữ, đã sớm phát hiện thân thể cô hình như không thoải mái, đi theo sau lưng cô ra ngoài.