Thẩm Ngữ

Chương 32: Con bé có tới hay không, do anh quyết định

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nóng rực, bị bức màn che ngăn cản hơn phân nửa ánh sáng, trong phòng tối tăm tạo ra hoàn cảnh thích hợp để ngủ nhất.

Trên tủ đầu giường phát ra từng trận tiếng vang chấn động, Diệp Lệ Thành cau chặt mày kiếm đưa tay qua lấy điện thoại, không có một tia do dự nhanh chóng tắt máy, ôm sát bé con trong lòng ngực tiếp tục ngủ.

Không đến vài giây, chấn động lại vang lên lần nữa, ồn ào đến phiền phức “Ong ong”, Diệp Lệ Thành không kiên nhẫn bắt máy, “Ai?”

“…Em.”

Diệp Lệ Thành rốt cuộc cũng mở mắt ra, trên màn hình là hai chữ “Uyển Như”, lặng im một chút, anh nhấc lên chăn đi đến bên cửa sổ, “Làm sao vậy?”

“Sao anh chạy lâu như vậy còn không trở về?”

Diệp Lệ Thành mở ra điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, 12 giờ 45 phút.

“Về sớm, ở phòng tập thể thao.”

“Trở về cũng không nói một tiếng, thật là.” Cố Uyển Như nhắc mãi một câu, “Còn đang rèn luyện?”

“Ừ, khó có khi nghỉ ngơi, luyện lâu một chút.”

“Anh nhanh tắm rửa đi lên, Lâm Lâm nói muốn ra ngoài ở, anh nói chuyện với con đi.”

Diệp Lệ Thành lên tiếng, tắt điện thoại đi trở về giường.

Thẩm Ngữ không biết tỉnh khi nào, lưng dựa đầu giường hỏi, “Sao thúc thúc lại ở đây?”

“Sao hả, không hy vọng ta tới à?”

“Hy vọng, đương nhiên hy vọng!” Thẩm Ngữ vội vàng phủ nhận, chỉ là khuôn mặt nhỏ vẫn nhăn thành một cục, “Nhưng mà, tại sao con không nhớ rõ người đến đây lúc nào?”

Diệp Lệ Thành đương nhiên sẽ không nói cho cô biết vì sao cô không có ấn tượng, đi qua hôn trên trán cô, “Ta ôm con trở về, ngoan, đói bụng sao?”

Thẩm Ngữ gật đầu, vừa định xuống giường mới phát hiện thân mình cô trần trụi, đỏ mặt kéo cao chăn chặt chẽ che khuất ngực, “Giúp con đem quần áo lại đây.”

Cũng không phải chưa từng thấy. Diệp Lệ Thành buồn cười thầm nghĩ, nhưng vẫn theo lời cô giúp cô lấy quần áo, “Mặc váy?”

Anh cân nhắc váy dài màu xanh xám trong tay.

Nơi riêng tư của cô còn có thương tích, váy thông khí không oi bức, có lợi cho miệng vết thương.

“Vâng.” Thẩm Ngữ nhỏ giọng đáp.

Diệp Lệ Thành lại thuận tay cầm một bộ quần áσ ɭóŧ, cầm quần áo ném toàn bộ trên giường, lôi kéo cô đứng lên, “Trước để ta nhìn xem miệng vết thương.”

“Cái gì bị thương… Hít!” Thẩm Ngữ nói được một nửa, nơi riêng tư truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau, khó hiểu mà nhìn về phía nơi riêng tư, “Con bị sao vậy?”

Diệp Lệ Thành mở ra cánh hoa kiểm tra lỗ nhỏ đã bớt sưng chưa, mị thịt ở cửa động đã khôi phục thành màu hồng phấn ngày xưa, xem ra là bên trong còn bị thương, “Rất đau sao?”

“Một chút.”

“Con phải nằm trên giường thật tốt.” Diệp Lệ Thành thu tay ra lệnh một câu, đứng dậy đi ra ngoài, “Không cho phép đi ra, ở đây chờ.”

Nói xong, nắm cửa chặt chẽ đóng lại.

Vài phút sau cửa lại mở ra, Diệp Lệ Thành bưng một chén cháo đi vào, khắp phòng tràn ngập mùi cháo thịt.

Diệp Lệ Thành cầm chén để ở trên bàn sách, Thẩm Ngữ liền muốn xuống giường uống cháo, chân còn chưa kịp đi xuống, đã bị anh lớn tiếng can ngăn, “Đừng nhúc nhích!”

Người đàn ông cầm cái đệm mềm đặt trên ghế, mới bước nhanh đi qua ôm cô lại đây, xụ mặt nhìn cô nói, “Con bị thương, mấy ngày nay không cần đi loạn có biết hay không?”

Nơi riêng tư đau đớn, Thẩm Ngữ rất nhanh đã đoán được cô bị thương như thế nào, dứt khoát trêu chọc một phen, “Vậy lúc tắm rửa cũng phải phiền thúc thúc ôm con đi rồi.”

Tác động giữa Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành vô cùng kỳ quái, bình thường khi ở chung ngược lại không có gì, nhưng lúc một bên chủ động, một bên khác nhất định sẽ ngượng ngùng.

Diệp Lệ Thành bỗng nhiên đứng lên, một khuôn mặt tuấn tú banh ra, thanh âm đông cứng nói, “Con gái không thể nói những lời này.”

“Thúc thúc không muốn sao?” Ngón tay ngọc nhỏ dài của Thẩm Ngữ dường như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà dao động ở trên bụng, con ngươi thon dài lấp lánh liễm diễm, càng đáng giận chính là, cô thế mà chẳng biết xấu hổ bao lấy cục phồng lên trước mắt vân vê chậm rãi xoa nắn, “Nhưng con muốn cùng thúc thúc tắm rửa.”

Diệp Lệ Thành thối mặt, vỗ rớt tay nhỏ làm loạn, “Ăn cháo đi.”

Anh vội vàng rời đi, hình bóng khí định thần nhàn ngày xưa giờ phút này có vẻ có chút hoảng loạn.

Diệp Lệ Thành lập tức chạy lên lầu ba, vừa đi vừa ngầm bực tự chủ của mình. Vấn đề của con gái còn đang đợi anh xử lý, nếu như bị cô làm cứng lên, sợ là không biết phải chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Cố Uyển Như còn đang tận tình khuyên bảo con gái không nên tùy hứng, Diệp Lâm Lâm cứng cổ chỉ chấp nhất với đạo lý của mình.

“Tiểu Ngữ còn có thể ở, vì sao con không được?”

Diệp Lệ Thành có chút đau đầu, con gái ngày thường luôn ngoan ngoãn hôm nay làm sao vậy, thời kỳ thanh xuân phản nghịch tới rồi à?

“Vì sao muốn ra ngoài ở, dù sao con cũng phải cho cha lý do.” Diệp Lệ Thành trầm giọng nói, “Không cần đem Tiểu Ngữ ra nói.”

Cố Uyển Như chú ý tới xưng hô của anh, liếc mắt nhìn anh. Tiểu Ngữ? Trước kia anh không gọi Thẩm Ngữ như vậy.

Diệp Lâm Lâm đem lời muốn thốt ra nuốt trở về, “Cha, con muốn độc lập.”

“Đi ra ngoài ở chính là độc lập?” Diệp Lệ Thành hỏi lại cô, “Tiền thuê nhà điện nước hết thảy đều do cha mẹ bỏ ra, con cảm thấy như vậy là độc lập sao?”

“Con… Con cũng có thể giống như Tiểu Ngữ đi làm người mẫu kiếm tiền, không cần cha cho con!” Diệp Lâm Lâm vừa ủy khuất vừa sợ hãi, cha chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy.

Cố Uyển Như từ trong đôi câu vài lời của con cũng thăm dò được đại khái tâm tư, đoán là lần trước đi làm cùng Thẩm Ngữ mới nổi lên tâm tư này.

Con trẻ tuổi này dễ dàng sùng bái bạn cùng tuổi có được năng lực độc lập.

Cố Uyển Như ngồi xuống đối mặt với Diệp Lâm Lâm tâm sự, “Tình huống của Tiểu Ngữ không giống với con, con bé cần phải kiếm tiền sinh hoạt, chờ con trưởng thành, có rất nhiều cơ hội để con độc lập, hiện tại con còn quá nhỏ, con có biết hay không?”

“Nhưng mà…” Kỳ thật Diệp Lâm Lâm cũng chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên, lúc cha thối mặt lại trong lòng cô liền bắt đầu đánh lên trống lớn muốn lui, chỉ là ngại mặt mũi nên vẫn không chịu thỏa hiệp mà giãy giụa nhỏ một chút.

“Đừng có nhưng nhị, cha con không đồng ý, mẹ cũng không đồng ý, cho nên phản đối không có hiệu quả.” Cố Uyển Như đưa ra Diệp Lệ Thành, vỗ vỗ tay con gái, “Được rồi, bây giờ về phòng nghỉ ngơi đi, làm bài tập cũng được.”

Cả đầu thậm chí Diệp Lâm Lâm cũng không dám nâng lên nhìn cha một cái, bước nhanh rời đi.

Cố Uyển Như thở ra một hơi, cười nói, “Vẫn là anh dùng được, anh nói một lần, Lâm Lâm liền thỏa hiệp.”

“Còn không phải do em luôn nuông chiều con à.” Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ nói.

“Nhà em chỉ có một bảo bối, không nuông chiều con bé thì nuông chiều ai?” Cố Uyển Như che miệng cười nói, ý bảo anh ngồi xuống, “Đúng rồi, Lệ Thành, em tới kinh nguyệt.”

Diệp Lệ Thành gợi lên mày kiếm, không rõ nguyên do nhìn bà.

Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?

“Không có hoài thai.” Cố Uyển Như do dự một chút nói, “Anh… Có thể sao? Em muốn thử lại vài lần nữa.”

Diệp Lệ Thành rũ đôi mắt xuống, “Không biết.”

Trong khoảng thời gian này ở bên nhau với Thẩm Ngữ đều nhanh đến mức làm anh đã quên còn phải thực hiện nghĩa vụ quan hệ tìиɧ ɖu͙© với vợ.

“Thế nhưng làm sao bây giờ? Mấy ngày nay em cũng không tiện, cho dù có trị liệu với con bé cũng không có gì dùng, chi bằng, sau này tiếp tục gọi con bé tới thế nào?” Cố Uyển Như bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt chồng.

Diệp Lệ Thành không có bất kỳ dao động cảm xúc gì, ánh mắt âm u làm người ta không cách nào tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ thật sự sâu bên trong, thần sắc bình tĩnh hỏi lại một câu, “Em xác định?”

“Chủ yếu là nhìn anh, anh muốn cho con bé tới, thì để con bé tới.” Cố Uyển Như đáp lại một nụ cười nhợt nhạt.